

Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc sau khi đọc bài thơ “Áo mẹ” của Nguyễn Ngọc Hưng
Áo mẹ
Mượt mà châu chấu áo xanh
Cào cào áo đỏ mỏng manh lụa hồng
Mẹ em cắt lúa trên đồng
Nâu nâu áo vải đượm nồng gió thơm
Bây giờ áo lúa vàng ươm
Mai này cởi áo, gạo cơm trắng ngần
Nuôi người hạt thóc quên thân
Vì con mẹ phải tảo tần gian nan
Mẹ ơi, châu chấu sẩy sàng
Cào cào giả gạo sẻ san nhọc nhằn
Lẽ nào con mặc áo trăng
Lại quên áo mẹ dệt bằng nắng mưa
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`color{#ffc0cb}{Kan}color{#fac6ce}{ro}color{#f6cbd2}{ji}color{#f1d0d5}{Mit}color{#ebd6d9}{su}color{#ffe0e5}{ri}`
Bài thơ “Áo mẹ” của Nguyễn Ngọc Hưng, em cảm thấy lòng mình bồi hồi, xúc động vô cùng. Bài thơ như vẽ nên hình ảnh về người mẹ tần tảo, vất vả để nuôi con. Những hình ảnh trong bài khiến em tưởng tượng ra hình ảnh mẹ hiền lao động trong cái nắng, cái gió của cánh đồng, không quản ngại khó khăn để lo toan cho con cái. Bài thơ còn làm em suy nghĩ về sự hy sinh của mẹ, khi mẹ cởi áo lúa vàng ươm để đổi lấy cơm trắng cho con, nuôi dưỡng con từng hạt thóc, sự hy sinh ấy âm thầm mà cao cả, làm em cảm thấy thật sự biết ơn và trân trọng mẹ hơn bao giờ hết. Câu thơ "lẽ nào con mặc áo trăng, lại quên áo mẹ dệt bằng nắng mưa" như một lời nhắc nhở sâu sắc về tình mẹ bao la và sự biết ơn mà con cái cần phải có.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Sau khi đọc bài thơ Áo mẹ của Nguyễn Ngọc Hưng, lòng tôi như tràn ngập những cảm xúc dâng trào, từ bồi hồi, xúc động đến sự kính trọng vô hạn đối với người mẹ hiền. Qua từng hình ảnh giản dị nhưng đầy sâu lắng, tác giả đã khắc họa nên bức tranh tả thực về người mẹ với chiếc áo dệt bằng nắng mưa, dẫu gian nan, vẫn luôn dịu dàng, mộc mạc mà tràn đầy yêu thương. Mỗi sợi chỉ, mỗi đường kim mũi chỉ là nét vẽ của thời gian, là minh chứng cho những hy sinh thầm lặng, cho cả một đời tảo tần gian nan vì con. Hình ảnh “mượt mà châu chấu áo xanh” và “cào cào áo đỏ mỏng manh lụa hồng” đã gợi lên vẻ đẹp tinh tế của những chiếc áo mẹ, như tiếng gọi nhắc nhở con người về công ơn hiền hậu của mẹ, về những đêm dài lặng lẽ bâng khuâng trong nỗi nhớ và lòng biết ơn. Câu thơ “Lẽ nào con mặc áo trăng, lại quên áo mẹ dệt bằng nắng mưa” như một lời cảnh tỉnh, một lời thì thầm của trái tim, nhắc nhở rằng dù cuộc sống có đưa ta đi xa đến đâu, thì hình bóng của người mẹ – biểu tượng thiêng liêng của tình yêu và sự hy sinh – mãi là điểm tựa không thể phai mờ. Bài thơ đã khơi gợi trong tôi niềm tự hào, niềm nhớ thương sâu sắc và một cảm giác ấm áp dịu dàng, như thể được trở về với cội nguồn yêu thương của chính mình.
Bảng tin
14
695
9
bạn ơi thiếu các yếu tố nghệ thuật và thông điệp bài thơ á bạn
89
1136
75
Hello
89
1136
75
Lâu h ko gặp
886
5768
1079
ai vay a?
89
1136
75
Fan của quanghung