

Con sẽ không đợi một ngày kia
khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm cằn cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
…ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
câu1: nhân vật trữ tình trong đoạn thơ là ai
câu2: những câu thơ sao cho thấy nhà thơ đã nhận ra được điều gì?
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
câu3: chỉ ra và làm rõ tác dụng của biện pháp tu từ nhân hoá được sử dụng trong 2 câu thơ sau:
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Em tham khảo :
`1.` Nhân vật trữ tình : Người con.
`2.` Những câu thơ trên cho thấy nhà thơ đã nhận ra sự vô tình của bản thân trong quá khứ, khi chính ông đã sống mà quá vô tâm, không màng chú ý tới những hi sinh thầm lặng và tình thương yêu vô bờ mà mẹ dành cho mình. Mãi cho đến khi đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống, người con mới nhận ra rằng, mẹ đã già, đã cằn cỗi và không còn đủ sức mạnh để tiếp tục đi theo con trên con đường đời...
`3.` Biện pháp tu từ :
`→` Nhân hóa : "thời gian khắc nghiệt" `-` "chạy điên cuồng" .
`⇒` Tác dụng :
`@` Góp phần làm tăng sắc thái biểu cảm, tăng tính diễn đạt, tăng sức gợi hình và gợi cảm cho lời thơ. Từ đó, giúp cho câu thơ trở nên sinh động, hấp dẫn và đặc biệt là gây ấn tượng mạnh mẽ tới với độc giả.
`@` Giúp cho thời gian trở nên cụ thể hóa, không còn mang hình thái trừu tượng thông qua sự thổi hồn tinh tế. Từ đó, giúp cho thời gian trở nên sống động, có hồn và gần gũi hơn.
`@` Nhấn mạnh sự tàn nhẫn, khắc nghiệt của thời gian khi đã lướt qua tuổi đời của mẹ một cách vội vã, lấy đi thanh xuân của mẹ mà chẳng chịu đứng yên hay lắng lại bao giờ, dù chỉ một chút... ! Qua đó, khuyên răn bạn đọc chúng ta cần biết trân trọng và yêu thương mẹ của mình nhiều hơn, khi còn có thể.
`@` Thể hiện nỗi trăn trở, niềm âu lo, tiếc nuối của nhà thơ hay chính người con trong bài trước sự trôi chảy của thời gian. Đồng thời, thấy được sức tưởng tượng phong phú, tài năng văn thơ cùng tâm hồn nhạy cảm, tinh tế của người thi nhân.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Câu 1:
Nhân vật trữ tình trong đoạn thơ là "con". Đây là người đang bày tỏ những cảm xúc của mình về mẹ và thời gian trôi qua.
Câu 2:
Những câu thơ này cho thấy nhà thơ đã nhận ra được sự vô tình, thờ ơ của bản thân trước những hi sinh và sự già nua của mẹ. Mặc dù mẹ đã già và chịu đựng nhiều vất vả, nhưng con vẫn mải mê với cuộc sống riêng, không nhận ra sự quan trọng của mẹ cho đến khi quá muộn. Điều này thể hiện qua việc "gai đời đâm ứa máu bàn chân" và sự vô tình, thản nhiên của con khi mẹ đang già yếu và lo lắng cho con.
Câu 3: Biện pháp tu từ nhân hoá trong hai câu thơ `"Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt / Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua" là việc gán tính cách của con người cho "thời gian" và "tuổi mẹ".
`+)`"Thời gian khắc nghiệt" là sự nhân hoá của "thời gian", biến thời gian trở thành một thực thể có tính cách, có khả năng làm tổn thương con người, làm con cảm thấy hốt hoảng.
`+)`"Tuổi mẹ già nua" cũng là một sự nhân hoá, khi "tuổi" được gắn với hình ảnh của mẹ, mang lại cảm giác rằng thời gian đang "chạy qua" mẹ, làm mẹ già đi, khiến con cảm thấy đau đớn, hoảng sợ.
`->`Tác dụng của biện pháp này là nhấn mạnh sự tàn nhẫn và không thể ngừng lại của thời gian, đồng thời làm nổi bật sự mệt mỏi, già nua của mẹ qua từng ngày trôi qua, tạo nên cảm giác lo lắng, hối hận trong con.
`#poyxgrz`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin