

Mẹ tôi sinh tôi ở thành phố, lúc tôi được bố mẹ cho về quê thì ông nội tôi đã mất rồi. Ông không có ảnh để lại. Bà bảo bố tôi rất giống ông. Nhưng tôi lại thấy bố tôi giống bà, nhất là cái mũi và khi bà cười. Bố tôi cười y như thế. Bà dẫn tôi ra vườn, đến cạnh cái bể đựng nước, chỉ vào cây mít:
- Ông mất từ ngày nó chưa ra quả.
Tới giữa vườn, bà trỏ cây nhãn:
- Lúc ông đi, nó mới cao bằng cháu.
Ra bờ ao, có cây sung cành lá rùm ròa, thân cây ngả ngả, nhoài là là, xỏa lá cành xuống gần mặt nước, bà kể:
- Cây này ông trồng, rồi ông uốn nó xuống để cho cá ăn sung. Bố cháu ngày bé cứ cưỡi lên thân cây như cưỡi ngựa ấy. Có bận lăn tòm xuống ao, ướt như chuột.Nhìn sang bên kia, viền quanh bờ ao là cả một bờ tre bao kín.
- Tre ông trồng đấy - Bà bùi ngùi - ông định làm lại cái bếp. Tre chưa kịp đảnh cây thì ông ra đồng nằm.
Mộ ông kề bên mảnh ruộng hai sào của nhà giữa cánh đồng. Vi vu gió là gió. Lui vào phía trong bờ ao vài bước chân, là cây táo ngọt, quả nhon nhon bằng đầu ngón tay giữa của trẻ con, ăn ngọt đến no thì thôi. Bà bảo:
- Táo có gai, nhưng quả nó lành. Muốn ăn phải chọc cho rơi xuống, không trèo được, không lo trẻ bị ngã. Vì thế ông trồng cho vui vườn.
Vườn của ông theo lời chỉ dẫn của bà tôi, có nhiều thứ câyVào vườn, tôi nhớ đến ông và tự hình dung ra ông đã trồng cây, cặm cụi vun xới ra sao. Dù chỉ hoàn toàn là tưởng tượng, nhưng bóng hình ông không thể nhạt nhòa khi cây vườn còn mãi mãi xanh tươi, cảnh trí và sự sắp đặt các loại cây, từng loại cây đều là có chủ định và có khoa học.
Tết đến, hoa mận nở trắng. Đầy vườn lá xanh non. Sang xuân, thì hoa bưởi, hoa chanh, hoa nhãn. Mẫu đơn thì đơm bông cả bốn mùa. Các Tết được sống ở quê, đêm giao thừa nào bà tôi cũng đặt một mâm cúng lên mặt bể nước để vái vọng trời đất và mời ông trở về vui với con cháu cho cây vườn đỡ nhớ, cho cửa nhà yên vui...
Đến tận bây giờ tôi không sao quên được. Mảnh vườn ấy là Vườn ông - Vườn xuân...
viết văn ghi lại cảm xúc sau khi đọc bài trên
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đáp án:
Giải thích các bước giải:Sau khi đọc bài viết, tôi cảm thấy một cảm xúc sâu lắng, vừa trân trọng, vừa tiếc nuối. Câu chuyện về vườn cây của ông, qua lời kể của bà, gợi lên một không gian thấm đẫm tình cảm gia đình, một nơi gắn bó với những kỷ niệm và những dấu ấn không thể phai mờ của thời gian. Cảm giác đó như thể tôi đang được sống lại những ngày tháng của một thời đã qua, nơi mà mỗi cây, mỗi ngọn cỏ đều mang theo một câu chuyện, một phần hồn của người đi trước.
Cây mít chưa ra quả, cây nhãn lúc ông mất chỉ cao bằng cháu, cây sung đã được uốn cong để phục vụ việc ăn uống của cả gia đình, bờ tre mà ông trồng… Tất cả những hình ảnh ấy như những dấu tích của ông, hiện hữu trong từng góc vườn, và dù ông đã đi xa, sự hiện diện của ông vẫn được lưu giữ qua từng chiếc lá, từng trái cây, từng nhánh cây. Vườn cây này không chỉ là nơi trồng trọt, mà là nơi ông thể hiện tình yêu thương, sự chăm sóc, công sức của mình, và đó chính là món quà vô giá mà ông đã để lại cho gia đình.
Tôi cũng cảm nhận được sự tiếp nối của tình cảm gia đình qua những lời kể của bà, qua cách mà bà giữ gìn những ký ức về ông, qua cách bà vẫn nhớ về những chi tiết nhỏ nhặt trong vườn. Mỗi cây trong vườn không chỉ là thực vật, mà là những người bạn, những người thân, mang đến sự sống và những kỷ niệm đẹp. Vườn ông, với tất cả sự chăm chút và yêu thương của ông, giống như một biểu tượng của sự sống mãi, của tình yêu gia đình bền vững.
Tết đến, hoa mận nở trắng, hoa bưởi, hoa chanh, mẫu đơn đơm bông bốn mùa – những hình ảnh ấy khiến tôi cảm thấy như thể mùa xuân đang vĩnh viễn sống trong vườn, trong lòng người. Và dù ông không còn nữa, những ký ức về ông, về vườn xuân vẫn mãi được sống trong lòng mỗi người, như một phần không thể tách rời của quá khứ và hiện tại.
Vườn ông, Vườn xuân, không chỉ là một khu vườn vật lý, mà là một phần tâm hồn, là sự sống mãi mãi của những người đã khuất, là tình cảm không bao giờ phai nhạt dù thời gian có trôi qua.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Những kỷ niệm về gia đình, về quê hương luôn là những mảnh ghép thiêng liêng trong ký ức mỗi người. Đó có thể là hình bóng của ông bà, là tiếng nói ấm áp vang lên giữa buổi chiều yên ả, hay đơn giản chỉ là một mảnh vườn xanh tươi chứa đựng bao dấu ấn thời gian. Câu chuyện Vườn cây -Vườn Xuân của ông như một dòng chảy ký ức dịu dàng, dẫn ta trở về những ngày xưa cũ, nơi tình yêu gia đình, sự gắn bó giữa các thế hệ được khắc họa qua từng nhành cây, ngọn cỏ. Đọc xong câu chuyện, tôi không chỉ cảm nhận được vẻ đẹp của một mảnh vườn quê mà còn thấu hiểu sâu sắc tình cảm gia đình, sự trân quý những giá trị bình dị trong cuộc sống.
Hình ảnh người ông trong bài văn tuy chỉ được kể lại qua lời của bà, nhưng lại sống động hơn bao giờ hết. Ông hiện lên như một người cha của khu vườn, một người thợ cần mẫn đã gieo trồng không chỉ cây cối, mà còn cả tình yêu và hy vọng vào mảnh đất ấy. Cây mít, cây nhãn, cây sung, hay bụi tre ven ao đều không phải chỉ là thực vật vô tri, mà là những ký ức được ghi khắc vào thiên nhiên, là minh chứng cho một cuộc đời lao động thầm lặng nhưng ý nghĩa. Mỗi gốc cây, mỗi nhành lá đều mang theo bóng dáng của ông, khiến tôi không khỏi xúc động trước tình yêu mà ông dành cho gia đình, cho những thế hệ sau. Nhưng bài văn không chỉ dừng lại ở việc tái hiện hình ảnh của ông, mà còn làm sáng lên tình cảm thiêng liêng giữa các thành viên trong gia đình. Qua từng lời kể của bà, tôi cảm nhận được nỗi nhớ nhung, sự trân trọng mà bà dành cho ông. Bà không chỉ kể chuyện ông với một người cháu nhỏ, mà dường như đang kể cho chính mình, để giữ mãi bóng hình ông trong trái tim. Bà dẫn “tôi” đi khắp khu vườn, giới thiệu từng cây một, như để nhắc nhở rằng, dù ông đã đi xa, nhưng ông vẫn luôn hiện diện qua từng nhành cây, ngọn cỏ.
Những mảnh vườn ấy khiến tôi nhớ đến chính gia đình mình, đến ông bà tôi, những người cả đời đã cần mẫn vun vén không chỉ cho con cháu mà còn cho những mảnh vườn, những góc nhỏ của quê hương. Tôi nhớ những buổi chiều ngồi dưới gốc cây cùng ông, nghe ông kể chuyện ngày xưa, nhớ hình ảnh bà lặng lẽ nhặt cỏ hay tưới nước cho vườn rau. Có lẽ, khu vườn không chỉ là một không gian sống, mà còn là một phần ký ức không thể phai nhòa, một nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ nhất của tuổi thơ. Khu vườn trong bài văn không chỉ là một biểu tượng của sự sống, mà còn là biểu tượng của tình yêu gia đình và sự tiếp nối giữa các thế hệ. Từng loại cây trong vườn đều có ý nghĩa riêng, mang theo tâm tư của người trồng. Cây sung là để cá ăn, bụi tre là để làm lại căn bếp, cây táo gai nhỏ là để trẻ con không bị ngã... Tất cả đều thể hiện sự chu đáo, ân cần của ông, người đã dùng cả đời để chăm lo cho gia đình, để tạo dựng một tổ ấm đầy ắp sự yêu thương.
Tôi cũng không khỏi xúc động khi đọc đến hình ảnh bà mỗi dịp Tết đến, lại bày mâm cúng ở bể nước, mời ông trở về “vui với con cháu cho cây vườn đỡ nhớ.” Hành động ấy không chỉ là một nghi lễ, mà còn là lời nhắc nhở về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và những thế hệ đã khuất. Dường như trong khu vườn ấy, ông chưa bao giờ thực sự rời xa. Ông vẫn hiện diện qua từng nụ hoa, từng ngọn cỏ, và cả trong những kỷ niệm mà bà luôn gìn giữ. Đọc bài văn, tôi không chỉ cảm thấy xúc động mà còn nhận ra giá trị của những điều bình dị nhất trong cuộc sống. Một mảnh vườn, một gốc cây, một bóng hình của ông... tất cả đều có thể trở thành những di sản quý báu, làm giàu thêm cho tâm hồn của mỗi người. Đó là những giá trị không thể đo đếm, là sự nối dài của tình yêu và ký ức giữa các thế hệ trong gia đình.
"Vườn ông- Vườn xuân" không chỉ là câu chuyện về một mảnh vườn, mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc về tình yêu gia đình và giá trị của ký ức. Qua từng hình ảnh cây cối và lời kể đầy xúc động, bài văn khiến ta hiểu rằng, dù thời gian có trôi qua, tình cảm và những di sản tinh thần mà ông bà để lại vẫn mãi là nguồn sức mạnh, là cội rễ bền vững trong tâm hồn mỗi người. Mảnh vườn xanh tươi ấy sẽ mãi là biểu tượng của sự sống, của tình yêu thương vĩnh cửu, nhắc nhở ta biết trân trọng và gìn giữ những giá trị giản dị nhưng quý giá quanh mình.
Bảng tin