

viết 1 bài văn nghị luận phân tích nhân vật người bà trong truyện ngắn giàn bầu trước ngõ nguyễn ngọc tư
giúp mik với ạ !!!!
"Văn học đối với tôi là một hiện tượng đẹp đẽ nhất trên thế giới". (Pautopxki). Kì thực làm sao, cảm xúc được ngân nga thành thơ, thành nhạc, khi tiếng lòng ta được soi sáng bởi những mảnh hồn ca. Văn học sinh ra cho đời thêm hoa thơm trái ngọt, cho sự sống vút cao trên mỗi trang văn, trang thơ. Bởi thế truyện ngắn "Giàn bầu trước ngõ"của Nguyễn Ngọc Tư đã tỏa vang vào lòng người đọc từ chính những vẻ đẹp tự nhiên đằm thắm và thiết tha như thế. Nguyễn Ngọc Tư khắc họa người bà hiện lên là một hình ảnh vừa giản dị, vừa sâu sắc, phản ánh những giá trị truyền thống của gia đình và quê hương.
"Giống như những ngôi sao trên trời, ngôi sao lớn nhất không sáng thay cho những ngôi sao khác. Mỗi chúng đều có ánh sáng riêng". Thứ ánh sáng ấy tỏa chiếu vào ngòi bút của nhà văn qua mỗi tác phẩm để từ đó họ sáng tác ra những đứa con tinh thần mang đầy giá trị. Nguyễn Ngọc Tư là một trong những nhà văn nổi bật của văn học đương đại Việt Nam, đặc biệt được biết đến qua những tác phẩm phản ánh sâu sắc cuộc sống, con người miền Nam. Giàn bầu trước ngõ là một trong những tác phẩm tiêu biểu của bà, khắc họa hình ảnh người bà nội với tình yêu quê hương và gia đình. Qua những chi tiết nhỏ như giàn bầu, chiếc bánh quê hay những câu nói giản dị của bà, tác phẩm đã khắc họa được những giá trị sâu sắc về gia đình, tình yêu quê hương và sự hy sinh thầm lặng của những người phụ nữ trong gia đình Việt.
Bà là một người sống trong hoàn cảnh xa quê hương, nhưng nỗi nhớ quê hương luôn ám ảnh và bao trùm tâm hồn bà. Giàn bầu trước ngõ chính là hình ảnh tiêu biểu cho tình yêu quê hương da diết của bà. Bà trồng giàn bầu không phải vì nó có giá trị vật chất mà bởi đó là sự nối kết giữa hiện tại và quá khứ, là những kỷ niệm gắn liền với những ngày tháng cơ cực trong làng quê. Bà trồng giàn bầu với tất cả lòng yêu thương và sự kiên nhẫn, dù những người trong gia đình, từ cha mẹ đến các con, đều không mấy ưa thích vì giàn bầu làm cho sân vườn trở nên chật chội. Dẫu vậy, bà vẫn kiên quyết giữ lại hình ảnh của một quê hương xa xôi trong lòng, qua những trái bầu xanh mướt.
Bà nội là người gắn bó mật thiết với những công việc giản dị của gia đình. Dù sống trong một ngôi nhà sang trọng, bà vẫn giữ thói quen làm những món ăn dân dã như bánh tổ, bánh khọt, những món ăn của quê hương mà bà đem theo trong từng cử chỉ. Những chiếc bánh bà làm không chỉ đơn giản là thức ăn, mà còn là tình yêu, là kỷ niệm của bà dành cho gia đình. Mặc dù những món ăn này không được người khác đánh giá cao, nhưng chúng mang đậm giá trị tinh thần, là sự kết nối giữa bà và con cháu, giữa những thế hệ nối tiếp nhau. Từng chiếc bánh, từng miếng canh, đều là những gì giản dị nhưng chất chứa tình cảm và sự quan tâm chăm sóc của bà dành cho mọi người.
Đặc biệt, bà còn hiện lên một hình mẫu của sự hy sinh thầm lặng. Khi sống trong thành phố, bà không còn làm những công việc đồng áng như xưa, nhưng vẫn luôn lo lắng, chăm sóc con cháu, dù không còn đủ sức khỏe để làm những công việc nặng nhọc. Bà đã không còn khả năng đi lại nhanh nhẹn, không còn làm việc được như trước, nhưng vẫn thường xuyên nhắc nhở các con cháu, dặn dò những điều giản dị như việc giữ gìn sức khỏe, đừng để bận rộn làm mình mệt mỏi. Điều này không chỉ thể hiện sự quan tâm của bà mà còn phản ánh tình yêu thương vô bờ bến mà bà dành cho gia đình, đặc biệt là những đứa cháu, dù chúng đã trưởng thành và có cuộc sống riêng.
Bà nội trong tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư còn là hình ảnh của một người phụ nữ gắn bó với quê hương, dù sống trong hoàn cảnh mới nhưng lòng bà luôn hướng về quá khứ. Những buổi chiều, bà lặng lẽ ngồi bên giàn bầu, tay run rẩy, ánh mắt xa xăm như đang nhớ về một miền quê xa vời. Dù sống trong một không gian hiện đại, đầy tiện nghi, bà vẫn giữ mãi những thói quen cũ, những tình cảm xưa cũ mà bà chưa thể buông bỏ. Đặc biệt, bà vẫn giữ những món đồ, những kỷ vật giản dị như mảnh vỏ bầu để làm thành dây chuyền cho con cháu, mặc dù chúng chẳng còn giá trị vật chất, nhưng lại mang đậm tình cảm và kỷ niệm. Những mảnh vỏ bầu ấy là minh chứng cho sự gắn bó của bà với quê hương, là sự lưu giữ những ký ức, dù đôi lúc bà chẳng nhận thức được tầm quan trọng của chúng.
Giàn bầu trước ngõ không chỉ là câu chuyện về bà nội và giàn bầu mà còn là một hình ảnh đại diện cho những giá trị văn hóa gia đình, là minh chứng cho sự gắn bó sâu sắc giữa con người với những ký ức, những mảnh đất đã nuôi dưỡng họ. Nhìn rộng ra, tác phẩm nhắc nhở chúng ta về những điều giản dị nhưng sâu sắc trong cuộc sống, về những mối quan hệ gia đình, quê hương, và về sự trân trọng, giữ gìn những kỷ niệm dù có thể lắng dần theo thời gian. Câu chuyện của bà nội và giàn bầu có thể sẽ khiến chúng ta phải suy ngẫm về những gì mình đã bỏ quên trong cuộc sống hiện đại, và từ đó nhận ra giá trị của những điều nhỏ bé nhưng hết sức quan trọng trong cuộc đời mỗi người.
Bảng tin