Phân tích khổ 3 bài thơ nhớ ngoại của tác giả bảo ngọc:
Con đi mỗi bước xa, xa mãi
Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần
Lá nghiêng về cội con tìm ngoại
Tê tái chiều buông tím góc sân!"
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Bài thơ "Nhớ ngoại" của tác giả Bảo Ngọc là một bài thơ đầy cảm xúc, thể hiện tình yêu thương, sự kính trọng và nỗi nhớ da diết về người bà (ngoại). Trong khổ thơ thứ ba, tác giả đã khéo léo sử dụng hình ảnh thiên nhiên và những cảm xúc sâu lắng để diễn tả sự xa cách, nỗi buồn khi phải rời xa người thân yêu, đặc biệt là ngoại. Khổ thơ này đặc biệt nổi bật với các hình ảnh, âm thanh và cảm xúc rất gần gũi, thân thuộc.
"Con đi mỗi bước xa, xa mãi"
Câu thơ đầu tiên "Con đi mỗi bước xa, xa mãi" mở ra không gian thời gian xa xôi, dần tách biệt. "Mỗi bước" không chỉ là sự di chuyển về không gian mà còn mang ý nghĩa về sự thay đổi trong cuộc đời của con người. Động từ "đi" có thể hiểu là con người đang rời xa mái ấm gia đình, xa những người thân yêu, trong đó có ngoại. "Xa mãi" không chỉ đơn thuần là sự xa cách về mặt không gian mà còn là sự xa cách về mặt thời gian, khi con người trưởng thành và không thể quay lại với những kỷ niệm của thời thơ ấu. Sự lặp lại của từ "xa" nhấn mạnh sự xa cách càng trở nên rõ rệt hơn, thể hiện nỗi buồn và sự tiếc nuối khi phải rời xa những gì thân thuộc nhất. Câu thơ này như một lời tự nhắc nhở về sự vô thường của cuộc sống, về sự trưởng thành phải đi cùng với sự xa rời những kỷ niệm, những người yêu thương.
"Dáng ngoại bên hiên. Nắng tắt dần"
Ở câu thơ này, hình ảnh "dáng ngoại bên hiên" không chỉ đơn giản là sự mô tả về ngoại mà còn là một hình ảnh đậm chất thơ, thể hiện sự gần gũi, thân thiết. Dáng ngoại bên hiên gợi lên một hình ảnh quen thuộc trong ký ức của người cháu, có thể là hình ảnh ngoại ngồi nghỉ ngơi, chăm sóc vườn tược, hay là người bà luôn hiện diện trong cuộc sống của con cháu. "Nắng tắt dần" là một hình ảnh thiên nhiên mang sắc thái buồn, thể hiện sự trôi chảy của thời gian. Nắng tắt dần có thể là hình ảnh của một buổi chiều, nhưng cũng là hình ảnh ẩn dụ cho sự tàn phai của một giai đoạn trong cuộc sống, sự lùi dần của những ký ức ngọt ngào về ngoại, sự phai nhạt của thời gian. "Nắng tắt dần" cũng có thể hiểu là sự kết thúc của một ngày, đồng thời là sự kết thúc của một khoảng thời gian hạnh phúc mà con cái đã trải qua khi có ngoại bên cạnh.
"Lá nghiêng về cội con tìm ngoại"
"Lá nghiêng về cội" là một hình ảnh đẹp nhưng đầy hoài niệm. "Cội" ở đây có thể hiểu là gốc rễ của cây cối, cũng chính là nơi mà những người cháu tìm về khi nhớ ngoại. Cây cối có một đặc tính là lá luôn quay về cội, nơi chúng sinh ra, phát triển. Câu thơ này nhắc nhở về cội nguồn, về sự quay về với nguồn gốc, về gia đình, nơi những người thân yêu luôn đợi chờ. Hình ảnh "con tìm ngoại" là một động từ mạnh mẽ thể hiện sự tìm kiếm, sự khao khát được trở về, được gặp lại ngoại. Tuy nhiên, có một chút tiếc nuối trong đó, vì sự tìm kiếm này không thể thực hiện được ngay lập tức. "Con tìm ngoại" có thể hiểu là một sự tìm kiếm trong ký ức, trong tâm hồn, khi ngoại đã không còn hiện diện ở thế gian này nữa. Nỗi nhớ trở thành một cuộc hành trình không có điểm đến, chỉ còn lại là sự trống vắng và khát khao.
"Tê tái chiều buông tím góc sân!"
Câu thơ cuối cùng "Tê tái chiều buông tím góc sân!" diễn tả cảm giác đau đớn, xót xa khi nhớ về ngoại. "Tê tái" là cảm giác lan tỏa trong cơ thể, một cảm giác như bị rút hết sức lực, như bị một nỗi đau âm ỉ bám riết. "Chiều buông" là hình ảnh của một ngày tàn, và cũng là hình ảnh ẩn dụ cho sự kết thúc của một thời kỳ, sự kết thúc của những năm tháng có ngoại. "Tím góc sân" là một màu sắc trầm, tối, tạo nên cảm giác u sầu, tiếc nuối. Màu tím là màu của hoài niệm, của sự chia ly, của nỗi buồn và sự vắng lặng. Khổ thơ kết thúc với sự hoài niệm về một thời gian đã qua, về người bà đã đi xa, để lại trong lòng người cháu một nỗi buồn khôn xiết. Hình ảnh "tím góc sân" có thể hiểu là hình ảnh của không gian xưa cũ, của một nơi nào đó mà người cháu đã từng chơi đùa cùng ngoại, nhưng giờ đây chỉ còn lại sự vắng lặng và nỗi nhớ.
Khổ thơ thứ ba trong bài thơ "Nhớ ngoại" của Bảo Ngọc là một đoạn thơ đầy xúc động, diễn tả sự xa cách, nỗi nhớ và sự tiếc nuối khi không còn được bên ngoại. Tác giả đã sử dụng các hình ảnh thiên nhiên như ánh nắng, lá cây, màu tím của chiều tà để gợi lên những cảm xúc sâu lắng về sự tạm biệt, về những ký ức đẹp đẽ và những tình cảm thiêng liêng. Khổ thơ này không chỉ thể hiện sự nhớ nhung về ngoại mà còn là sự nhìn nhận lại về thời gian, về những giá trị gia đình, và sự vô thường của cuộc sống. Cảm giác "tê tái" là biểu hiện của sự thiếu vắng, sự mất mát, nhưng cũng là sự trân trọng những gì đã qua, những gì đã làm nên hình ảnh người bà trong ký ức người cháu.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin