

(Lược bớt đoạn đầu: Minh là một thanh niên linh lợi, đảm đang và có ý chí nghị lực. Cuộc sống của anh nghèo khó, thiếu thốn, khổ sở, bị ức hiếp từ nhỏ, nên Minh hừng hực quyết tâm thoát nghèo. Khi trưởng thành, dù mọi công việc anh luôn hăng hái, chăm chỉ làm nhưng kết quả đều thất bại, sụp đổ…).
Hôm ấy anh ta đương đi trong phố, thì bị một cái ô tô tự nhiên bỏ đường nhảy lên hè cán phải. Minh chỉ kịp thoáng nghĩ đến cái sự không may ấy nữa, rồi anh đau quá ngất đi.
Khi tỉnh dậy, Minh thấy mình nằm trên một chiếc giường trong nhà thương. Anh chỉ mang máng nhớ lại hình như sau tai nạn, họ có mang anh lên bàn mổ, vì lúc bấy giờ anh thoáng ngửi thấy mùi thuốc mê. Nhưng rồi sau Minh mê đi không biết gì nữa.
[...] Minh sống những ngày chán nản ghê gớm trên giường bệnh. Cụt chân! Bây giờ anh đã cụt chân thì còn làm gì được nữa. Nghĩ đến lúc phải lê cái chân gỗ như những người què anh thường vẫn gặp, Minh thấy rùng mình lạnh giá. Một người tàn tật như anh thì còn bao giờ mong đạt được cái chủ đích anh vẫn đeo đuổi xưa nay nữa. Còn mong gì có tiền! Đến mong cái chân lại lành như cũ cũng không thể nào được rồi. Minh chỉ muốn tự tử.
Nhưng bốn tháng sau, khi ra khỏi nhà thương, Minh cũng quen dần với số phận của mình. Anh đành chịu vậy với một chân què. Đấy là một sự an phận buồn rầu và khổ não, tràn lấp hết cả những sở ước của đời anh.
Nhưng, - đó là một cái may hay cái không may? Minh lại hi vọng khi người thầy kiện của anh đến bảo cho anh biết có thể kiện hãng ô tô để xin đòi một số tiền bồi thường rất lớn. Anh ta, từ đấy, hồi hộp mong đợi từng ngày cái kết quả của vụ kiện trên tòa án. Anh nghĩ đến số tiền mà anh sẽ có, nghĩ đến cái sức mạnh mà tiền sẽ mang đến cho anh. Tôi thấy anh ta lại vui vẻ, huýt sáo miệng, và toan tính thực hành những cái mộng tưởng mà anh ta theo đuổi bấy lâu nay.
Quả nhiên anh được kiện. Ngày lĩnh tiền, Minh rủ tôi cùng đi. Anh mân mê những tờ giấy bạc - một vạn bạc - một cách thiết tha và khoan khoái. Mắt anh sáng lên, nhưng lần này vì vui mừng, anh giữ chặt vào ngực tập giấy bạc yêu quý, như ôm một người tình nhân.
Tuy vậy, lúc cùng đi xe trở về nhà, một mối buồn lại đến ám ảnh anh. Minh buồn rầu, chỉ vào cái thân gỗ của anh, nói:
- Giá không què chân mà được số bạc này có phải sướng biết bao không!
Rồi anh tấm tức thở dài, mắt đăm đăm nhìn thẳng ra xa như đang suy nghĩ lung lắm.
Được ít lâu, tôi gặp Minh luôn luôn ở những chốn ăn chơi trong thành phố. Đồng tiền làm cho anh đạt được mọi ý muốn. Anh lấy tiền bù đắp vào cái chỗ chân què của anh; cái sức mạnh đồng tiền làm cho anh say sưa. Muốn tận hưởng những cái khoái lạc cũng như người khác, Minh vung tiền ra không tiếc.
Tôi đã có lần khuyên anh nên dè dặt, thì Minh có vẻ tấm tức trả lời:
- Anh bảo tội gì mà không tiêu cho sướng? Mà tôi còn giữ tiền làm gì cơ chứ?
Anh trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Anh không biết, tôi chơi bời để khuây khỏa nỗi buồn và để quên đi.
Tôi đưa mắt nhìn cái chân gỗ của anh không trả lời.
Mà thực, trong những hành động của Minh, người ta nhận thấy như một cái chua chát, một nỗi căm hờn... Có lẽ anh Minh không tha thứ cho số mệnh đã oái oăm với anh như thế, cho anh có tiền sau khi anh đã cụt một chân. Những cuộc chơi bời của anh kịch liệt như một sự phản động, mà chán nản như một vụ tự tử.
Hai năm sau. Điều mà người ta có thể đoán trước được đã đến. Phung phí trong hai năm, số tiền một vạn của anh Minh không còn một xu nhỏ. Anh lại trở lại với cái nghèo nàn như cũ, với những cái thiếu thốn của kẻ không tiền. Nhưng tâm anh đã rớm máu bị thương; lòng anh bây giờ không như trước nữa. Bây giờ trong lòng anh đầy những sự chua chát và chán nản. Cái chán nản sau những cuộc chơi bời, cái chua chát khi nhận thấy sự thay đổi của lòng người đối với kẻ có tiền và không có tiền.
Tôi đến tìm anh Minh trong một căn nhà ở ngoại ô. Ôn lại chuyện cũ, tôi hỏi anh một cách thân mật:
- Thế nào, bây giờ anh đã quên chưa?
Minh buồn rầu, giơ cái chân cụt ra ánh sáng, thong thả trả lời:
- Không, nó ở đây, không quên được.
Anh nói cả vết thương ở ngoài hình thể và trong tâm hồn.
(Trích Cái chân què, in trong Tuyển tập truyện ngắn Thạch Lam, Nxb.Văn học, 2004)
Chú thích:
(*) Thạch Lam (1910-1942). Tên khai sinh Nguyễn Tường Vinh (sau đổi là Nguyễn Tường L
Thực hiện các yêu cầu:
Câu 3 (1,0 điểm). Hãy chỉ ra biện pháp tu từ được nhà văn sử dụng trong câu văn sau: “Những cuộc chơi bời của anh kịch liệt như một sự phản động, mà chán nản như một vụ tự tử”.
Câu 4 (1,0 điểm). Nhận xét thái độ của người kể chuyện đối với nhân vật Minh.
Câu 5 (1,0 điểm). Anh/Chị có đồng tình với quan niệm của nhân vật Minh qua lời nói "Anh bảo tội gì mà không tiêu cho sướng? Mà tôi còn giữ tiền làm gì cơ chứ?" không? Vì sao?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
⇒ Đáp án:
Câu 3:
Biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn:
→ “Những cuộc chơi bời của anh kịch liệt như một sự phản động, mà chán nản như một vụ tự tử” là so sánh.
→ Biện pháp giúp khắc họa sự tiêu cực, dữ dội và bế tắc trong các hành động của Minh.
Câu 4:
→ Thái độ của người kể chuyện đối với nhân vật Minh: thể hiện sự cảm thông, xót xa cho hoàn cảnh éo le của Minh. Đồng thời, người kể chuyện cũng ngầm phê phán lối sống phung phí, buông thả của Minh sau khi nhận được tiền bồi thường.
Câu 5:
→ Quan điểm cá nhân của em về lời nói của Minh: Không đồng tình.
→ Lý do:
- Tiền không phải là mục đích duy nhất trong cuộc sống:
+ Dùng tiền để "tiêu cho sướng" là quan điểm sai lầm vì nó chỉ mang lại sự thỏa mãn nhất thời. Hạnh phúc thực sự đến từ những giá trị bền vững như công việc, gia đình, hay sự cống hiến cho cộng đồng.
+ Số tiền bồi thường là cơ hội để Minh xây dựng lại cuộc đời sau biến cố, nhưng Minh lại sử dụng nó cho những thú vui không lành mạnh, làm mất ý nghĩa của sự đền bù.
- Phung phí tài sản gây hậu quả lâu dài:
+ Khi tiêu hết số tiền, Minh không chỉ trở lại với nghèo khổ mà còn thêm chán nản và cay đắng hơn trước.
+ Việc sử dụng tiền mà không lập kế hoạch hoặc tiết kiệm đã dẫn đến sự lãng phí cơ hội cải thiện cuộc sống.
- Đồng tiền không bù đắp được tổn thương tinh thần:
+ Minh cho rằng tiêu tiền sẽ giúp quên đi nỗi buồn về chân què, nhưng thực tế, điều này chỉ khiến anh thêm cay đắng và phản ứng tiêu cực với số phận.
+ Thay vì đối diện và vượt qua khó khăn, Minh lại trốn tránh bằng cách sống buông thả.
- Thái độ buông thả dẫn đến sự xuống cấp cả về vật chất và tinh thần:
+ Phung phí tiền bạc vào các cuộc chơi bời không chỉ làm hao mòn tài sản mà còn làm hủy hoại tâm hồn.
+ Hành động của Minh không chỉ khiến anh nghèo khổ mà còn làm mất đi lòng tự trọng và niềm tin vào cuộc sống.
- Cần ý chí và nghị lực để làm lại cuộc đời:
+ Minh từng là người chăm chỉ, đầy ý chí vươn lên. Nhưng khi gặp khó khăn, thay vì cố gắng, anh lại chọn con đường tự hủy hoại.
+ Việc anh từ bỏ những giá trị tốt đẹp ban đầu cho thấy sự thiếu trách nhiệm với chính mình.
- Hành động này có thể ảnh hưởng xấu đến những người xung quanh:
+ Lối sống buông thả của Minh có thể gây tác động tiêu cực đến bạn bè, gia đình, và những người quan sát anh.
+ Nó không chỉ làm mất đi sự đồng cảm mà còn khiến mọi người rút ra bài học tiêu cực từ anh.
⇒ Tóm lại: Quan niệm “tiêu cho sướng” là sai lầm và thiếu trách nhiệm. Thay vì lãng phí số tiền bồi thường, Minh nên đầu tư vào những giá trị lâu dài để vượt qua nghịch cảnh, sống có ích và tìm lại ý nghĩa cuộc sống.
Cre: spacion2009.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Câu ba
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin