

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Nguyễn Ngọc Tư là một trong những cây bút tiêu biểu giữa chốn văn đàn Việt Nam, đặc biệt nổi tiếng với những tác phẩm viết về vùng đất Nam Bộ - nơi chị sinh ra và lớn lên. Trong tác phẩm của Nguyễn Ngọc Tư, người đọc thường bắt gặp hình ảnh sông nước mênh mang, ruộng đồng bát ngát và những con người giàu tình cảm nhưng cũng chất chứa bao nỗi niềm. Truyện ngắn “Vực không đáy” là một trong những sáng tác như thế, thể hiện rõ bút lực cùng phong cách giàu chất trữ tình, đượm buồn nhưng sâu sắc của nhà văn. Qua câu chuyện về những con người mang trong mình nỗi đau và khoảng trống tinh thần không dễ lấp đầy, tác giả đã khắc họa nên một “vực thẳm” vô hình – nơi cất giữ những niềm khát khao, những hoài niệm và cả những ẩn ức chưa bao giờ được thỏa nguyện.
Ngay từ nhan đề “Vực không đáy”, Nguyễn Ngọc Tư đã gợi lên trong lòng người đọc một dự cảm về sự mênh mang, trống rỗng. Vực thẳm, vốn dĩ là nơi hun hút, đen tối và đầy bí ẩn; còn “không đáy” càng làm tăng thêm cảm giác vô định, không lối thoát. Tựa đề này không chỉ mô tả không gian vật lý mà còn ẩn dụ cho tâm hồn con người – một cõi sâu thẳm khó đoán, nơi chất chứa biết bao nỗi niềm, ước vọng, tổn thương và cả sự mơ hồ về tương lai. Trong truyện, “vực” không chỉ xuất hiện như một địa danh, một khung cảnh, mà còn được chuyển hóa thành vực sâu tâm trạng, nơi các nhân vật chới với, loay hoay tìm kiếm câu trả lời cho những trăn trở của chính họ.
Một trong những nét đặc sắc của “Vực không đáy” nằm ở cách Nguyễn Ngọc Tư xây dựng nhân vật. Họ không phải là những con người phi thường, cũng chẳng phải đại diện cho mẫu hình lý tưởng, mà chỉ là những cá nhân bình thường trong cuộc sống miền quê sông nước. Có người vì nghèo khó, vì biến cố mà phải sống trong khắc khoải; có kẻ lại mang nỗi đau riêng, day dứt về quá khứ hay những mất mát không thể bù đắp. Mỗi nhân vật đều gắn liền với một “vực thẳm” trong lòng – đó có thể là nỗi cô đơn vì thiếu vắng tình thân, sự ân hận vì đã lỡ đánh mất điều quý giá, hoặc niềm khao khát về một hạnh phúc không bao giờ với tới.
Trong mạch truyện, tác giả khéo léo dùng bối cảnh thiên nhiên và sinh hoạt đời thường để làm nổi bật tâm trạng nhân vật. Không gian sông nước, bến bãi, dòng chảy, bờ bồi… được miêu tả một cách chân thực, mộc mạc nhưng cũng nhuốm màu đượm buồn, hoang hoải. Những hình ảnh ấy vừa thân thuộc với đời sống người dân Nam Bộ, vừa gợi ra một cảm giác trống trải, mênh mông. Chính sự bao la của thiên nhiên như vậy càng khiến nỗi cô đơn của con người trở nên sâu sắc hơn. Họ giống như những hạt cát nhỏ nhoi giữa dòng đời, luôn khao khát được neo đậu, được sẻ chia, nhưng dường như mọi thứ cứ trôi đi, cuốn theo thời gian mà không để lại bất kỳ dấu vết bền vững nào.
Với giọng văn trữ tình, giàu cảm xúc, Nguyễn Ngọc Tư không sa đà vào việc kể lể, giải thích, mà để cho các chi tiết nhỏ, các cuộc đối thoại đời thường tự hé lộ tâm tư, nỗi niềm của nhân vật. Tác giả còn khéo léo sử dụng những khoảng lặng, những đoạn ngắt quãng, để người đọc cảm nhận sự chênh vênh, hụt hẫng của chính nhân vật. Đôi khi, chỉ một lời than thở vô tình hay một ánh nhìn xa xăm cũng đủ để nói lên tất cả những ẩn ức chất chứa nơi đáy lòng. Đó chính là nét đặc trưng trong bút pháp của Nguyễn Ngọc Tư: ít lời mà dư vang, không cường điệu nhưng lại khơi gợi rất nhiều xúc cảm.
Một điểm nổi bật khác trong “Vực không đáy” là cách tác giả đặt ra những câu hỏi về thân phận, về ý nghĩa tồn tại, nhưng không đưa ra câu trả lời cụ thể. Những nhân vật trong truyện dường như ai cũng đang kiếm tìm điều gì đó, có thể là một người thân đã mất, một miền ký ức, một ước mơ chưa thành… Họ chìm đắm trong chính “vực” của mình – vừa khao khát được giải thoát, vừa không đủ sức để vươn lên. Hình ảnh “vực không đáy” từ đó càng trở nên biểu tượng, vừa là nỗi ám ảnh, vừa là phép thử đối với ý chí và lòng can đảm của con người. Truyện khép lại, nhưng nỗi day dứt vẫn còn đọng lại trong tâm trí người đọc. Chúng ta băn khoăn liệu nhân vật có tìm được lối ra, hay sẽ tiếp tục lẩn khuất trong “vực” của riêng mình? Chính sự lửng lơ, dang dở ấy khiến tác phẩm trở nên ám ảnh và gợi suy ngẫm sâu xa.
Bên cạnh chiều sâu về tâm lý và triết lý, “Vực không đáy” còn ẩn chứa giá trị nhân văn khi khơi gợi lòng cảm thông đối với những mảnh đời bất hạnh. Tác phẩm không phải là bức tranh toàn cảnh về xã hội, nhưng qua số phận của từng nhân vật, người đọc cảm nhận được cái nhìn nhân ái của tác giả dành cho những con người khốn khó. Dường như Nguyễn Ngọc Tư muốn nói: Dù sống trong nghèo đói hay bế tắc, con người vẫn luôn ẩn chứa những khát khao hướng về ánh sáng. Chỉ cần một bàn tay nắm lấy, một tấm lòng chia sẻ, có lẽ vực thẳm trong mỗi người sẽ bớt đi phần nào cô độc.
Tóm lại, “Vực không đáy” của Nguyễn Ngọc Tư không chỉ là một truyện ngắn mang màu sắc buồn mà còn là một tác phẩm nghệ thuật giàu ý nghĩa nhân sinh. Qua hình ảnh “vực” vừa cụ thể, vừa biểu tượng, nhà văn đã truyền tải thông điệp về nỗi cô đơn, sự mất mát và khát vọng vượt thoát của con người. Vẻ đẹp của truyện nằm ở chỗ nó không hề bi lụy, mà ngược lại, gợi mở nhiều suy nghĩ về cách con người đối mặt với nghịch cảnh, về niềm tin và tình yêu thương. Với lối viết dung dị, tinh tế, Nguyễn Ngọc Tư đã khắc họa thành công những chiều sâu tâm hồn, cho thấy sức mạnh nội tại và khát khao sống của con người, dù phải đối diện với muôn vàn khó khăn. Chính bởi vậy, “Vực không đáy” mãi để lại dư âm trong lòng người đọc, khiến ta chợt hiểu rằng: Đôi khi, thứ sâu nhất không phải là vực thẳm thiên nhiên, mà chính là nỗi lòng con người – một vực không dễ lấp đầy, nhưng cũng chính từ đó, con người học cách yêu thương và trân trọng cuộc sống hơn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin