

VIẾT BÀI VĂN PHÂN TÍCH ĐẶC ĐIỂM NHÂN VẬT NGƯỜI CON TRONG TRUYỆN "CÚC ÁO CỦA MẸ"
CÚC ÁO CỦA MẸ
(Nhất Băng (Trung Quốc)
Cậu còn nhớ sinh nhật 12 tuổi. Vừa sáng tinh mơ, đã nghe thấy mẹ nói: “Con trông đây là cái gì?”. Cậu mở to mắt, trước mặt là một chiếc áo mới, kiểu quân phục như cậu từng mơ ước, hai hàng cúc đồng, trên vai áo có ba vạch màu xanh, đó là mốt quần áo “thịnh hành” trong học sinh. Cậu bỗng mừng rơn, vội mặc áo quần. Cậu muốn đến lớp, ra oai với các bạn. Từ nhỏ đến lớn, cậu toàn mặc quần áo cũ của anh, vá chằng vá đụp nữa! Quả nhiên đúng như dự kiến, khi cậu bước vào lớp, ánh mắt của các bạn đều trố lên. Các bạn đều không ngờ được rằng, cậu bạn lúc nào cũng mặt mày lọ lem, đầu bù tóc rối bụi bặm cũng có lúc vẻ vang rạng rỡ như thế.
Cậu hoàn thành tiết học đầu tiên một cách vui vẻ, hởi lòng hởi dạ. Trong giờ giải lao, các bạn đều vây quanh cậu. Có bạn bỗng hỏi: “Ô hay! Tại sao khuy áo của bạn không giống của chúng mình nhỉ?”
Lúc ấy, cậu mới nhìn kỹ cúc áo của mình, quả thật không giống cúc áo của người khác, hai dãy thẳng đứng. Còn cúc áo của cậu lại nghiêng lệch, hai dãy xếp thành hình chữ “vê” (V).
Các bạn bỗng đều cười òa lên. Thì ra, chỗ đính khuy trên chiếc áo trắng của cậu là một miếng vải cũ màu vàng. Cậu cũng hiểu ra, chắc là mảnh vải mẹ mua không đủ may áo, đành phải lót bên trong bằng mảnh vải khác, sợ người khác nhìn thấy cúc áo đành phải đính sang bên cạnh. Và cũng để người khác không nhìn thấy, mẹ đã khéo léo đính chéo hàng cúc kia, tự nhiên thành hình chữ “vê” (V).
Biết rõ sự thực, các bạn lại giễu cợt, khiến cho lửa giận bốc lên ngùn ngụt trong lòng cậu. Buổi trưa về đến nhà, cậu cắt nát vụn chiếc áo mới của mình. Mẹ cậu lao đến trước mặt con, giơ cao tay, nhưng cuối cùng không giáng xuống. Cậu liếc nhìn, thấy nước mắt mẹ chảy quanh trong khóe mắt, vội quay đầu chạy biến…(...) Từ hôm ấy trở đi, mẹ làm việc ít nghỉ tay. Cậu tận mắt thấy mẹ gầy sọp đi, thấy mẹ nằm bẹp rồi ra đi mãi mãi… Cậu rất muốn nói một câu: “Con xin lỗi mẹ”, mà không còn cơ hội nữa. Sau này, cậu cố gắng học tập, cậu có rất nhiều, rất nhiều tiền, rồi sửa sang phần mộ của mẹ nhiều lần.
Một hôm, cậu tham gia một cuộc trình diễn thời trang của nhà thiết kế bậc thầy. Có một người mẫu nam bước lên sàn diễn khiến mắt cậu bỗng căng lên, đầu óc kêu ong ong hỗn loạn. Bộ áo màu trắng với hai dãy khuy đồng hình chữ “vê” (V). Bên trong có phải là…? Cậu không làm chủ được mình, lao lên sàn diễn, lật ra xem tấm áo của người mẫu nam, lót bên trong tự nhiên cũng là một mảnh vải vàng! Cậu quỳ sụp trước mặt người mẫu nam, òa khóc thống khổ.
Sau khi nghe cậu kể hết câu chuyện, tất cả những người có mặt tại hội trường đều trầm ngâm suy nghĩ mãi. Cuối cùng, một nhà thiết kế bậc thầy nói: “Thực ra, tất cả những người mẹ đều là các nhà nghệ thuật!”.
(Vũ Phong Tạo dịch, Tạp chí Văn học và Tuổi trẻ, số tháng 3/2011, tr.45-46)
Trong cuộc sống, mỗi người đều có những khoảnh khắc trưởng thành, những giây phút nhận ra giá trị sâu sắc của tình yêu thương và sự hy sinh vô điều kiện từ những người thân yêu. Đặc biệt, tình mẹ luôn là một tình cảm thiêng liêng và vô bờ bến, dù không phải lúc nào chúng ta cũng nhận thức được đầy đủ ý nghĩa của nó. Truyện ngắn Cúc Áo Của Mẹ là một minh chứng sinh động cho sự hy sinh thầm lặng của người mẹ, và đồng thời là hành trình đầy đau đớn của một đứa con nhận thức được giá trị của tình yêu thương mà mẹ đã dành cho mình. Nhân vật người con trong câu chuyện này, qua những hành động và suy nghĩ của mình, đã thể hiện một quá trình trưởng thành từ sự ngây thơ, ích kỷ đến sự hối hận sâu sắc, khiến cho câu chuyện trở nên đầy xúc động và ý nghĩa.
Ban đầu, nhân vật người con là một cậu bé nghèo, lớn lên trong hoàn cảnh thiếu thốn, phải mặc những bộ quần áo cũ kỹ của anh trai. Cuộc sống của cậu luôn gắn liền với những gian khó và thiếu thốn. Tuy nhiên, khi nhận được món quà sinh nhật là chiếc áo mới, cậu không chỉ vui mừng vì món quà đẹp mà còn vì đó là chiếc áo thể hiện sự khác biệt, một thứ mà cậu mong ước từ lâu. Cậu mong muốn chiếc áo này sẽ giúp cậu được các bạn trong lớp nhìn nhận khác, không còn là cậu bé nghèo khó, bị bạn bè chế giễu. Cảm giác vui sướng ấy, tuy ngắn ngủi, nhưng lại mang lại cho cậu một niềm tự hào lớn lao.
Tuy nhiên, niềm vui ấy nhanh chóng tan biến khi trong giờ giải lao, các bạn nhìn vào chiếc áo của cậu và phát hiện ra rằng khuy áo trên áo của cậu không giống của các bạn. Chiếc khuy áo của cậu không chỉ lệch lạc mà còn là một miếng vải cũ màu vàng được mẹ cậu khéo léo đính vào thay vì một chiếc khuy mới. Sự phát hiện này đã khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ và tức giận. Đó không chỉ là sự tổn thương về mặt vật chất mà còn là sự tổn thương về lòng tự trọng của một đứa trẻ đang khao khát được thừa nhận và tự hào về bản thân. Cậu đã cắt nát chiếc áo, hành động này là biểu hiện của sự bực bội và thất vọng của cậu khi thấy sự thật không như mong đợi. Điều đáng tiếc là lúc đó, cậu không thể hiểu được rằng chính mẹ cậu đã hy sinh rất nhiều để có thể tạo ra chiếc áo đó cho con mình. Mẹ đã dùng hết những gì có thể, đến cả miếng vải cũ, để cố gắng mang đến cho con một món quà đẹp, mong muốn con được vui vẻ trong dịp sinh nhật. Thế nhưng, thay vì cảm nhận được tình yêu thương ấy, cậu lại đẩy mọi thứ đi quá xa và chỉ nhìn thấy sự thiếu thốn trong chiếc áo ấy. Đây là một sự thiếu hiểu biết, một nỗi lòng đau đớn mà bất kỳ đứa trẻ nào trong hoàn cảnh tương tự cũng có thể gặp phải.
Tình huống căng thẳng lên đến đỉnh điểm khi cậu về nhà, cắt nát chiếc áo. Mẹ cậu, với đôi tay gầy gò, đã đến trước mặt cậu và giơ tay như muốn đánh cậu nhưng cuối cùng lại không thể làm vậy. Những giọt nước mắt của mẹ lăn dài trên má, đôi mắt đầy nỗi buồn và thất vọng. Cậu không thể hiểu hết sự hy sinh và tình yêu sâu sắc mà mẹ đã dành cho mình. Cậu quay đi, cảm thấy sự bối rối và đau khổ, nhưng không biết làm thế nào để an ủi mẹ. Cậu chạy khỏi nhà, để lại mẹ đứng đó, người mẹ đã dành cả đời làm việc vất vả, hy sinh, tất cả chỉ vì con trai mình. Sau khi mẹ qua đời, cậu không ngừng hối hận về những gì đã làm. Cậu không thể nói lời xin lỗi với mẹ, không thể bày tỏ những cảm xúc tiếc nuối. Nỗi ân hận này theo cậu suốt quãng đời còn lại. Nhưng điều quan trọng là từ đó, cậu đã bắt đầu trưởng thành, học hỏi từ những sai lầm của mình và cố gắng sống có ích. Cậu học tập chăm chỉ, kiếm tiền và sửa sang phần mộ của mẹ, dù đã quá muộn để nói lời xin lỗi, nhưng cậu muốn dành những gì tốt đẹp nhất để vinh danh mẹ. Những hành động này thể hiện sự trưởng thành, sự nhận thức sâu sắc về tình yêu và sự hy sinh của mẹ.
Một khoảnh khắc rất đặc biệt trong câu chuyện là khi cậu tham gia một cuộc trình diễn thời trang, và một người mẫu nam xuất hiện với chiếc áo trắng có những chiếc khuy đồng, giống hệt chiếc áo mà mẹ đã may cho cậu. Cậu không thể kìm nén cảm xúc, lao lên sàn diễn và lật chiếc áo của người mẫu ra xem. Và chính lúc đó, cậu nhận ra rằng miếng vải vàng trong chiếc áo chính là biểu hiện của sự khéo léo và hy sinh vô bờ của mẹ. Cậu quỳ xuống, khóc nức nở, vì giờ đây cậu đã hiểu hết sự hy sinh mà mẹ đã dành cho mình, và rằng chiếc áo không phải là biểu tượng của sự nghèo khó, mà là biểu tượng của tình yêu thương và sự chăm sóc vô điều kiện.
Câu chuyện Cúc Áo Của Mẹ không chỉ là một bài học về tình mẹ, mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc về sự trưởng thành của mỗi con người. Mỗi khoảnh khắc trong đời đều có thể là một cơ hội để chúng ta nhận ra giá trị của những điều tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại chứa đựng tình yêu và sự hy sinh vô điều kiện. Khi nhìn lại, những gì chúng ta vô tình bỏ qua hay không trân trọng có thể là những điều quý giá nhất trong cuộc sống. Chắc hẳn, sau mỗi lần suy ngẫm về câu chuyện này, chúng ta sẽ càng thêm trân trọng những người mẹ, những người luôn âm thầm hy sinh và yêu thương, mong muốn con cái mình được hạnh phúc và trưởng thành.
Bảng tin