viết bài văn phát biểu cảm nghĩ về một người thân của em khoảng 400-420 từ
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Trong cuộc sống của mỗi người, có những người thân yêu để lại trong lòng chúng ta những ấn tượng sâu sắc và kỷ niệm đáng quý. Đối với tôi, người đó chính là bà ngoại – một người phụ nữ giản dị nhưng rất đặc biệt.
Bà ngoại tôi đã hơn 70 tuổi, nhưng trong mắt tôi, bà vẫn luôn là hình ảnh của sự mạnh mẽ và dũng cảm. Bà sống cùng gia đình từ khi tôi còn nhỏ, là người gắn bó nhất với tôi trong những năm tháng thơ ấu. Mỗi sáng, khi ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa, tiếng vo gạo lạo xạo và mùi thơm của bữa cơm bà nấu đã trở thành âm thanh thân thuộc. Những bữa ăn không chỉ đơn thuần là no bụng mà còn là nơi thể hiện tình yêu thương, sự quan tâm của bà dành cho gia đình. Bà luôn chăm chút từng món ăn, từ bát canh đến đĩa rau, tất cả đều chứa đựng tâm huyết và sự chăm sóc. Ngoài tài nấu ăn, bà còn là một người kể chuyện tuyệt vời. Những câu chuyện về cuộc đời bà, về những khó khăn trong thời chiến tranh, hay những bài học về lòng kiên trì luôn thu hút tôi. Qua những câu chuyện ấy, tôi học được nhiều giá trị quý báu về tình yêu thương, lòng kiên nhẫn và nghị lực vượt lên trong cuộc sống. Bà cũng là người động viên tôi học tập và theo đuổi ước mơ của bản thân. Mỗi khi tôi gặp khó khăn trong học hành, bà luôn lắng nghe và khuyên nhủ tôi kiên trì. Bà luôn tin tưởng vào khả năng của tôi và đó chính là nguồn động lực lớn lao giúp tôi vững bước trên con đường học vấn.
Tôi thật sự biết ơn vì có bà trong cuộc đời. Bà không chỉ là người thân, mà còn là người thầy, người bạn, và là tấm gương sáng cho tôi noi theo. Mỗi kỷ niệm bên bà đều là một trang sách quý giá mà tôi sẽ mãi trân trọng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Ai đó từng nói rằng tình mẫu tử là tình cảm thiêng liêng nhất thảy. Ai trong cuộc sống cũng đều có tình cảm đặc biệt của mình. Và hôm nay khi đặt bút xuống, em xin được bộc lộ những tình cảm của mình dành cho mẹ, người em yêu quý nhất trên đời.
Mẹ em năm nay đã ngoài ba mươi tuổi. Mẹ có mái tóc đen dài nhưng giản dị, lúc nào mẹ cũng búi sau đầu. Me có một gương mặt phúc hậu, lúc nào cũng mỉm cười nhìn chúng em đầy thân ái. Nhưng em yêu nhất là đôi mắt mẹ. Mắt có đôi mắt bồ câu, không lúc nào ngơi ngóng trông, quan tâm đến mọi người trong gia đình. Bao những to toan nhọc nhằn, mẹ thường giấu vào đôi mắt. Mẹ chịu đựng mẹ chẳng nói, nên em sợ làm cho mắt mẹ buồn.
Ngày ngày mẹ cần cù một nắng hai sương ngoài đồng. Sự vất vả in hắn lên dáng hình và đôi bàn tay mẹ. Đôi bàn tay làm lụng vất vả, đầy những vết chai và đôi khi sưng tấy, nhưng mẹ vẫn đặt lên mái tóc em một cử chỉ ân cần, và như cách mẹ tháo vát mọi công việc gia đình. Mỗi khi nhìn đôi bàn tay ấy , em lại thấy thương mẹ nhiều hơn.
Mặc dù rất bận rộn với công việc nhưng việc gia đình và bà con lối xóm mẹ đều thu vén tất cả. Đối với bà con lối xóm mẹ đối xử đầy nghĩa tình gắn bó. Khi hàng xóm có việc gì mẹ đều giúp đỡ mọi người. Chính vì thế mẹ đều được mọi người yêu quý. Đối với gia đình mẹ chăm lo từ những việc nhỏ nhất. Những giây phút gia đình quây quần bên bữa cơm mẹ nấu là những giây phút hạnh phúc nhất. Mẹ còn lo cho chúng em tự truyện học hành, vệ sinh cá nhân và dạy dỗ chúng em những điều hay lẽ phải. Chúng em luôn được nhận rất nhiều tình thương của mẹ.
Nhưng em đã có lần làm cho đôi mắt mẹ buồn. Một lần khi được mẹ đưa em đến trường, khi thấy mấy đồng tiền trong túi áo mẹ, em đã nảy sinh những ham muốn về những chiếc kẹo xanh đỏ mà đã lấy cắp của mẹ. Và trên đường đi bộ về nhà em đã rất hối hận. Em biết mẹ đã biết nhưng kì lạ là mẹ chẳng nói gì, mẹ không mắng em, mẹ vẫn nhìn em bằng đôi mắt thân ái. Nhưng em thấy trong đôi mắt mẹ buồn. Em bỗng òa lên khóc nức nở, em xin lỗi mẹ em đã thấy hối hận vô cùng. Mẹ chỉ ôm em vào lòng và nói rằng mẹ rất vui khi em biết mình sai và nhận lỗi. Mẹ không mắng em vì mẹ muốn em tự nhận ra lỗi lầm của mình." Ai trong cuộc đời đều có lỗi lầm, điều quan trọng là ta có biết nhận ra và sửa sai. Chính vì thế mà con người ta mới trưởng thành. Mẹ vẫn sẽ yêu và thương các con vì các con là con của mẹ". Sự im lặng cũng chính là sự nghiêm khắc mẹ trao cho em. Ngay từ lúc đó em đã tự dặn lòng không bao giờ được làm cho mẹ không vui.
"Công cha như núi thái sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra"
Tình cảm cha mẹ dành cho ta là vô bờ bến, mà dù có thế nào ta cũng không thể đong đếm được. Em rất biết ơn khi được là con của mẹ. Em sẽ không làm cho mẹ buồn mà khiến mẹ tự hào về em. Sau này dù có đi đến phương trời nào, em vẫn sẽ vững tin và cố gắng vì em biết vẫn luôn có đôi mắt mẹ ở phía sau đang hướng về em.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin