

Giúp mik với ạ, mai cô ktra r
CƯỠI NGỖNG MÀ VỀ
Nhà nọ giàu nhưng tính lại kiệt. Gà vịt đầy vườn mà khách đến chơi vẫn cứ cơm rau luộc với mấy quả cà. Đã thế lại còn chép miệng phàn nàn với khách:
- Chẳng mấy khi bác đến chơi mà trong nhà lại không đào đâu ra một thức gì để thết bác cho tử tế, tôi lấy làm áy náy quá.
Khách ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo:
- Âu là tôi có con ngựa đấy, bác cứ bắt mà làm thịt, anh em ta cùng đánh chén cho vui.
Chủ hỏi:
- Thế nhưng đường xa bác về bằng cách gì cho tiện?
Khách vui vẻ chỉ vào đàn ngỗng mà đáp:
- Có khó gì việc ấy. Có đàn ngỗng của bác kia, cứ xem con nào lớn, bác cho tôi mượn một con, tôi sẽ cưỡi ngỗng mà về.
(Kho tàng truyện tiếu lâm Việt Nam, Nguyễn Cừ - Phan Trọng Thưởng biên soạn, sưu tầm, chọn tuyển, NXB Văn học, Hà Nội, 2001, trang 56 - 57)
Câu hỏi 1: Câu nói: “Có khó gì việc ấy. Có đàn ngỗng của bác kia, cứ xem con nào lớn, bác cho tôi mượn một con, tôi sẽ cưỡi ngỗng mà về.” của nhân vật người khách trong truyện có vai trò như thế nào trong tác phẩm?
Câu hỏi 2: Em rút ra những bài học gì sau khi đọc xong câu chuyện trên?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu hỏi 1: Câu nói: “Có khó gì việc ấy. Có đàn ngỗng của bác kia, cứ xem con nào lớn, bác cho tôi mượn một con, tôi sẽ cưỡi ngỗng mà về.” của nhân vật người khách trong truyện có vai trò như thế nào trong tác phẩm?
Câu nói của người khách trong câu chuyện có vai trò rất quan trọng trong việc thể hiện sự khéo léo, thông minh và hài hước của nhân vật này. Mặc dù câu chuyện bắt đầu với một tình huống khá tế nhị, nơi chủ nhà không muốn chi tiền mời khách, nhưng người khách đã khéo léo đáp lại bằng một lời mời rất "vô lý", hoàn toàn không thực tế, khiến cho người chủ không thể thực hiện được lời hứa và đồng thời làm giảm sự nghiêm túc trong tình huống.
Câu hỏi 2: Em rút ra những bài học gì sau khi đọc xong câu chuyện trên?
Sau khi đọc xong câu chuyện, em có thể rút ra một số bài học như sau:
Sự keo kiệt không mang lại niềm vui:
Câu chuyện cho thấy rằng sự keo kiệt và tính toán quá mức sẽ không chỉ khiến bản thân mình khó chịu mà còn khiến mối quan hệ với người khác trở nên không thoải mái. Chủ nhà, dù có của cải, vẫn không thể mang lại sự thoải mái và niềm vui cho khách. Thái độ chi tiêu hào phóng và lòng mến khách mới thực sự làm cho mọi người cảm thấy dễ chịu và vui vẻ.
Khéo léo trong giao tiếp:
Người khách trong truyện rất khéo léo khi sử dụng sự hài hước để làm giảm sự căng thẳng trong tình huống. Ông không chỉ ra sự keo kiệt của chủ nhà một cách trực diện, mà dùng một lời nói mang tính châm biếm để khiến chủ nhà không thể đáp lại yêu cầu của mình. Đây là bài học về sự thông minh trong giao tiếp và ứng xử.
Đừng quá tính toán:
Sự tính toán quá mức sẽ dẫn đến sự bất tiện cho cả người tính toán và người xung quanh. Người chủ nhà đã bỏ qua cơ hội mời khách một cách thoải mái chỉ vì sự tính toán quá mức trong việc chi tiêu, làm cho tình huống trở nên khó xử và mất đi sự vui vẻ.
Lòng tốt và sự sẻ chia là điều quan trọng:
Cuối cùng, câu chuyện nhấn mạnh rằng lòng tốt, sự sẻ chia là những giá trị cần thiết trong cuộc sống. Việc chi tiêu một cách hợp lý và biết chia sẻ sẽ mang lại niềm vui cho cả người cho và người nhận, khác với sự keo kiệt và tính toán chỉ mang lại cảm giác thiếu thốn, không vui.
Tóm lại, câu chuyện "Cưỡi ngỗng mà về" không chỉ mang lại tiếng cười mà còn chứa đựng những bài học sâu sắc về nhân cách, cách giao tiếp và thái độ đối với của cải trong cuộc sống.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Câu 1:
Câu nói của nhân vật người khách: “Có khó gì việc ấy. Có đàn ngỗng của bác kia, cứ xem con nào lớn, bác cho tôi mượn một con, tôi sẽ cưỡi ngỗng mà về.” có vai trò rất quan trọng trong tác phẩm, vì nó:
Phê phán sự keo kiệt và giả dối của chủ nhà:
Thể hiện sự thông minh, hài hước của nhân vật người khách:
Tạo ra sự hài hước và kết thúc bất ngờ:
Tóm lại, câu nói của người khách đóng vai trò quan trọng trong việc bộc lộ tính cách nhân vật, đồng thời làm rõ thông điệp phê phán sự giả dối và tính keo kiệt của chủ nhà, qua đó tạo ra một tình huống hài hước.
Câu 2:
Sau khi đọc câu chuyện, em rút ra bài học: tấm lòng chân thành quan trọng hơn vật chất, lời nói và hành động phải đồng nhất, sự thông minh và khéo léo trong ứng xử là cần thiết, và giàu có không làm nên giá trị con người mà là cách đối xử với người khác.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Câu hỏi 1:
Câu nói của người khách trong truyện "Cưỡi ngỗng mà về" có vai trò quan trọng trong việc bộc lộ sự mỉa mai, chế giễu tính keo kiệt, bủn xỉn của người chủ. Ban đầu, người khách đã khéo léo đáp lại lời phàn nàn của chủ nhà về việc không thể thết đãi tử tế, bằng một lời đề nghị ngược đời – cưỡi ngỗng để về nhà, thay vì đi ngựa. Câu nói này không chỉ hài hước mà còn chứa đựng sự khéo léo trong cách phản ứng của người khách, làm nổi bật bản tính bủn xỉn của chủ nhà, khi ông ta chỉ biết tiếc rẻ từng con gà, con vịt trong vườn mà không thể mời khách một bữa ăn ngon.
Câu nói này cũng cho thấy thái độ của người khách không phải là một lời khuyên hay chỉ trích thẳng thắn mà là một cách nói mỉa mai, một sự đùa cợt nhẹ nhàng nhưng cũng rất sâu sắc, giúp làm sáng tỏ tính cách của người chủ trong câu chuyện. Đồng thời, qua lời nói của khách, tác giả muốn gửi gắm một thông điệp về sự vô lý và phi lý trong lối sống bủn xỉn, tính toán chi li của một số người, đặc biệt là trong việc tiếp đón khách khứa.
Câu hỏi 2:
Qua câu chuyện "Cưỡi ngỗng mà về", em rút ra được một số bài học sâu sắc về lối sống và đạo đức trong cuộc sống:
Người chủ trong câu chuyện có rất nhiều của cải, nhưng tính cách keo kiệt và bủn xỉn của ông ta khiến cho các mối quan hệ xã hội trở nên khó khăn, thậm chí làm người khác cảm thấy không thoải mái. Câu chuyện cho thấy rằng, dù có giàu có vật chất, nhưng nếu không biết chia sẻ, không có lòng rộng lượng và tử tế, thì con người vẫn có thể sống trong cô đơn và thiếu hạnh phúc. Người khách không phải là người bủn xỉn, nhưng ông ta khéo léo chỉ ra sự phi lý trong cách sống của người chủ. Qua cách đáp lại của khách, chúng ta nhận thấy rằng khi sống rộng rãi, tử tế và biết chia sẻ với người khác, con người sẽ có mối quan hệ hài hòa, gắn kết hơn. Người khách trong câu chuyện dùng cách đùa cợt và mỉa mai để bày tỏ sự không hài lòng về hành vi bủn xỉn của chủ nhà mà không trực tiếp chỉ trích hay gây căng thẳng. Điều này cho thấy trong giao tiếp, sự khéo léo, hài hước có thể giúp giải quyết tình huống khó xử mà vẫn truyền đạt được thông điệp mình muốn gửi gắm. Qua câu chuyện, em cũng nhận thấy rằng cách mà chúng ta đối xử với người khác không chỉ phụ thuộc vào vật chất mà còn là sự chân thành, sự tôn trọng, và lòng rộng lượng. Một người sống chỉ biết tích cóp mà không chia sẻ sẽ không được yêu mến và đánh giá cao trong xã hội.
Bảng tin