

Câu 1 : Viết bài văn nghị luận khoảng 400 chữ phân tích cấu tứ và hình ảnh bài thơ “ hoa cỏ may “của nữ sĩ Xuân Quỳnh trong đoạn thơ sau :
Cát vắng , sông đầy , cây ngẩn ngơ ,
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.
Tên mình ai gọi sau vòm lá ,
Lối của em về nay đã thu.
Mây trắng bay đi cùng với gió
lòng như trời biếc lúc nguyên sơ
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ
thơ viết đôi dòng theo gió xa.
Khắp nẻo dân đầy hoa cỏ may
áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng manh như màu khói
ai biết lòng anh có đổi thay ?
Giúp em với ạ em c.ơn nhiều
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài thơ "Hoa cỏ may" của Xuân Quỳnh sử dụng hình ảnh và cấu tứ tinh tế để thể hiện tâm trạng nhớ thương da diết của người con gái trong tình yêu xa cách . Cấu tứ của bài thơ xoay quanh hình ảnh hoa cỏ may – loài hoa mỏng manh, tượng trưng cho tình yêu thủy chung, nhưng cũng dễ bị tổn thương . Hình ảnh này xuyên suốt bài thơ, trở thành sợi dây liên kết các cung bậc cảm xúc của nhân vật trữ tình.
Khổ thơ đầu tiên gợi tả không gian mùa thu rộng lớn, tĩnh lặng với hình ảnh "cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ" . Không gian này càng thêm xao xuyến khi "lối cũ em về nay đã thu", khơi gợi nỗi nhớ về quá khứ và những kỷ niệm đẹp . Tiếp đó, hình ảnh "mây trắng bay đi cùng với gió, lòng như trời biếc lúc nguyên sơ" thể hiện sự nhẹ nhàng, nhưng cũng cô đơn, lạnh lẽo của người con gái khi tình yêu bị ngăn cách bởi chiến tranh . Những "đắng cay" của tình yêu được gửi gắm vào mây gió, chỉ còn lại những kỷ niệm đẹp đẽ .
Khổ thơ cuối cùng tập trung vào hình ảnh hoa cỏ may "khắp nẻo dâng đầy" . Việc hoa cỏ may "găm đầy áo em" không phải là sự cố ý, mà là sự níu kéo vô tình, thể hiện sự mong manh, dễ tổn thương của tình yêu . Câu hỏi "Ai biết lòng anh có đổi thay?" thể hiện sự lo lắng, nghi ngờ của người con gái, một tâm trạng thường thấy trong tình yêu xa cách . Qua đó, bài thơ không chỉ miêu tả cảnh vật mà còn phản ánh sâu sắc tâm trạng phức tạp của nhân vật trữ tình, sự hoài niệm, nhớ thương và cả sự lo lắng, nghi ngờ trong tình yêu.
Đây nha
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bài thơ "Hoa cỏ may" của Xuân Quỳnh không chỉ nổi bật với cảm xúc chân thành mà còn mang đến những hình ảnh và cấu tứ tinh tế, thể hiện tâm trạng và sự chuyển biến trong tình yêu. Hai khổ thơ mà ta sẽ phân tích dưới đây tạo nên bức tranh sinh động về mùa thu và những kỷ niệm gắn bó.
**"Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa,
Tên mình ai gọi sau vòm lá,
Lối cũ em về nay đã thu."**
Trong khổ thơ đầu tiên, hình ảnh thiên nhiên được khắc họa một cách sống động. Câu thơ mở đầu với “Cát vắng, sông đầy” gợi lên sự tương phản giữa không gian trống trải của cát và sự tràn đầy, tươi mới của dòng sông. Đây không chỉ là mô tả về thiên nhiên mà còn phản ánh tâm trạng của nhân vật trữ tình, đang cảm nhận sự chuyển mình của mùa thu.
Hình ảnh “cây ngẩn ngơ” thể hiện sự bâng khuâng, thả hồn vào không gian xao xuyến, như chính lòng người đang dậy sóng. Câu thơ “Tên mình ai gọi sau vòm lá” gợi lên sự khao khát, mong mỏi được yêu thương và nhớ đến. Từ "ai" thể hiện sự mong mỏi và sự mơ hồ trong tình yêu, khi mà cái tên ấy, dù không rõ ràng, nhưng lại mang đến một niềm xúc động sâu sắc. Câu thơ cuối cùng “Lối cũ em về nay đã thu” khép lại khổ thơ với cảm giác hoài niệm, gợi nhớ về những kỷ niệm xưa, khi tình yêu còn tươi đẹp.
**"Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói
Ai biết lòng anh có đổi thay?"**
Khổ thơ thứ hai mở ra một không gian khác, nơi “khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may”. Hình ảnh hoa cỏ may, một loài hoa bình dị, nhưng mang đầy ý nghĩa, gợi nhớ đến những kỷ niệm thân thương trong tình yêu. Sự hiện diện của hoa cỏ may như một biểu tượng cho những mối tình chân thành, giản dị nhưng sâu lắng.
Câu thơ “Áo em sơ ý cỏ găm đầy” thể hiện sự ngây thơ, trong trẻo của người phụ nữ trong tình yêu, nhưng cũng hàm chứa sự vụng về, dễ bị tổn thương trong tình cảm. Hình ảnh “lời yêu mỏng mảnh như màu khói” gợi lên sự mỏng manh, dễ bay hơi, dễ tan biến, tương tự như tình cảm trong cuộc sống. Điều này nhấn mạnh sự yếu ớt của tình yêu, cũng như nỗi lo lắng về sự thay đổi trong tình cảm của người yêu.
Câu thơ cuối “Ai biết lòng anh có đổi thay?” là một câu hỏi đầy trăn trở, thể hiện sự nghi ngờ, lo lắng về tình cảm của người đàn ông. Đây cũng là nỗi niềm chung của nhiều người trong tình yêu, khi mà sự đổi thay của tình cảm có thể xảy ra bất cứ lúc nào, khiến cho tình yêu trở nên bấp bênh.
Hai khổ thơ trong bài "Hoa cỏ may" của Xuân Quỳnh không chỉ là bức tranh sinh động về thiên nhiên mà còn là bức chân dung tâm trạng của người phụ nữ trong tình yêu. Hình ảnh và cấu tứ trong thơ đã khéo léo thể hiện nỗi lòng, sự nhạy cảm và sự chuyển biến trong tình cảm, khiến cho người đọc cảm nhận rõ nét những cung bậc cảm xúc phong phú của tình yêu và cuộc sống. Từ đó, bài thơ không chỉ ghi lại những khoảnh khắc đẹp mà còn phản ánh sâu sắc những tâm tư, tình cảm của con người trong mối quan hệ
Hoa cỏ may là loài cỏ mỏng manh, yếu ớt, tưởng chừng như có thể lung lay và gục ngã trước những cơn gió lớn. Tương truyền, hoa cỏ ma chung, dùỗi niềm yêu thương và mong đợi. Hình ảnh hoa cỏ may thủy chung chất chứa đầy nỗi hoài niệm đã trở thành mạch thơ xuyên suốt, trở thành cấu tứ của bài thơ cùng tên. Những ngọn cỏ vô ý găm đầy, níu kéo vạt áo của nhân vật trữ tình trong bài thơ như nỗi tương tư cùng hoài niệm không yên.
Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.
Tên mình ai gọi sau vòm lá,
Lối cũ em về nay đã thu.
Hình ảnh cát vắng, sông đầy gợi lên một không gian mênh mông, rộng lớn và tĩnh lặng. Cây được nhân hóa như một con người, bồi hồi đứng lặng trước cảnh tượng này mà không nói thành lời. Không gian này càng trở nên xao xuyến hơn khi mùa thu đến, tiếng gọi của mùa thu như gọi cả những sợi tơ lòng giăng kín. Chính lối cũ đã khiến lòng người phụ nữ hoài niệm về một thời quá khứ, những tình cảm sống dậy khi trở về con đường quen thuộc. Tác giả nhung nhớ những kỷ niệm, tiếng gọi yêu thương của người khi ấy cho đến bây giờ, tác giả vẫn không thể quên được.
Mây trắng bay đi cùng với gió,
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,
Thơ viết đôi dòng theo gió xa.
Khi yêu đương, bao giận buồn hờn ghen để khi xa, chúng biến thành nhung nhớ và gửi lại những cảm xúc hờn ghen vào mây với gió. Đắng cay khi ấy chỉ còn là những kỷ niệm xưa cũ, giờ người chỉ nhớ về những kỷ niệm đẹp bên cạnh người yêu thương. Những mùa cũ đã qua là bao hoài niệm, để giờ đây nơi phương xa viết thư gửi cho ai qua nơi tiền tuyến. Lúc này, những hình ảnh mây và gió vẫn thể hiện cho một khoảng không rộng lớn vô ngần. Mà trong khoảng không ấy, đôi mắt người thi sĩ lại hướng về bông hoa cỏ lau, khiến cho không gian như bừng sáng lên:
Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay?
Nào phải hoa cỏ lau cố găm vào áo quần, mà là người lại cố ý như vô tình khiến những bông cỏ mỏng manh kia níu kéo. Gió và mây trên trời, dưới đất là vô tận màu trắng nhẹ của cỏ lau, như hiện thân của những nỗi nhớ và hoài niệm níu kéo. Nhưng trong lúc đó, người con gái vẫn nghi ngờ tự hỏi: Ai biết lòng anh có đổi thay? Ta có thể phần nào cảm thông được những suy nghĩ vẩn vơ đó, bởi khi yêu con gái là thế, là những hờn ghen và mong manh như nhành cỏ
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Xuân Quỳnh, một trong những nhà thơ tiêu biểu của văn học Việt Nam hiện đại, đã để lại dấu ấn đặc sắc với những vần thơ giàu cảm xúc và mang đậm tính nữ. Trong bài thơ “Hoa cỏ may,” nữ sĩ đã vẽ nên một bức tranh thiên nhiên và tình yêu thấm đẫm nỗi niềm riêng tư, đồng thời gợi lên những cảm xúc sâu lắng, bâng khuâng trước sự hữu hạn của thời gian và tình cảm con người. Đoạn trích từ bài thơ là minh chứng rõ nét cho tài năng sử dụng ngôn ngữ giàu sức gợi của Xuân Quỳnh, kết hợp cùng một cấu tứ chặt chẽ và hình ảnh giàu ý nghĩa biểu tượng.
Cấu tứ của đoạn thơ phát triển mạch cảm xúc từ cảnh vật thiên nhiên đến tâm trạng con người, rồi dần lắng đọng trong sự hoài niệm và những trăn trở về tình yêu. Từ không gian mở rộng, mênh mông, bài thơ dẫn dắt người đọc vào nỗi lòng của nhân vật trữ tình, khơi gợi sự đồng cảm sâu sắc. Đoạn thơ có sự chuyển đổi tinh tế giữa những bức tranh thiên nhiên và trạng thái tâm hồn, khiến người đọc cảm nhận rõ sự hòa quyện giữa ngoại cảnh và nội tâm, giữa cái hữu hình và cái vô hình.
Mở đầu là không gian thiên nhiên rộng lớn nhưng phảng phất nét cô đơn:
“Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.”
Hình ảnh “cát vắng” và “sông đầy” đối lập nhau, tạo nên sự cân bằng giữa tĩnh và động. “Cây ngẩn ngơ” là một nhân hóa đầy cảm xúc, khiến cảnh vật cũng như đang mang tâm trạng bâng khuâng, trầm tư. “Không gian xao xuyến chuyển sang mùa” không chỉ miêu tả sự biến đổi của thời gian, mà còn gợi lên cảm giác bồi hồi trong lòng người. Từng câu thơ như một nốt nhạc trầm, dẫn dắt người đọc vào sự xao động của tâm hồn nhân vật trữ tình.
Tiếp đó, tiếng gọi tên bất ngờ vang lên:
“Tên mình ai gọi sau vòm lá,
Lối của em về nay đã thu.”
Âm thanh “ai gọi” không rõ ràng, mơ hồ nhưng lại thấm đẫm nỗi nhớ nhung. “Lối của em về” mang ý nghĩa biểu tượng cho con đường ký ức, nơi lưu giữ những kỷ niệm xưa cũ, nay đã nhuốm màu thu buồn bã. Sự chuyển mùa từ hè sang thu không chỉ là thời gian mà còn là biểu hiện của sự thay đổi trong tình cảm, khiến người đọc cảm nhận được một nỗi niềm tiếc nuối lặng thầm.
Thiên nhiên trong thơ Xuân Quỳnh không chỉ là bối cảnh, mà còn mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc, phản chiếu trạng thái nội tâm của nhân vật trữ tình.
“Mây trắng bay đi cùng với gió,
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.”
Hình ảnh “mây trắng” và “gió” gợi lên sự nhẹ nhàng, thanh thoát, tượng trưng cho khát vọng giải thoát khỏi những đau buồn, níu kéo của quá khứ. Trạng thái “lòng như trời biếc lúc nguyên sơ” là khoảnh khắc hiếm hoi khi tâm hồn trở về với sự thuần khiết ban đầu, trước những biến cố của cuộc đời. Tuy nhiên, sự thanh thản ấy không kéo dài, bởi “đắng cay gửi lại bao mùa cũ” nhắc nhở rằng quá khứ vẫn hiện diện, và những vết thương lòng chưa thể hoàn toàn lành lặn.
Hình ảnh “hoa cỏ may” ở cuối đoạn thơ mang tính biểu tượng cao:
“Khắp nẻo dân đầy hoa cỏ may,
Áo em sơ ý cỏ găm đầy.”
Hoa cỏ may là loài hoa dại, giản dị, gắn bó với làng quê Việt Nam. Những hạt cỏ may bám vào áo người đi đường không chỉ gợi lên vẻ đẹp mộc mạc mà còn ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc: chúng là những ký ức, những nỗi niềm tưởng đã quên nhưng vẫn dai dẳng, vương vấn mãi trong lòng. Cỏ may gắn với tình yêu, nhưng cũng gợi lên sự bấp bênh và khó lường của cảm xúc con người.
Kết thúc câu thơ là nỗi niềm chất chứa biết bao hoài nghi, bất an của lời yêu đầu môi:
“Lời yêu mỏng manh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay?”
Lời yêu được ví như “màu khói,” mong manh, dễ tan biến, gợi lên nỗi bất an của nhân vật trữ tình. Trong tình yêu, niềm tin và sự bền chặt là điều con người luôn khát khao, nhưng cũng là thứ khó nắm bắt nhất. Đâu ai có thể chắc chắn được rằng liệu lòng anh có đổi thay? Đây vốn dĩ là tâm trạng, cảm xúc hiển nhiên và dễ bắt gặp trong bất cứ chuyện tình nào, đặc biệt là những chuyện tình mong manh mới vừa chớm nở. Câu hỏi tu từ như đang ngầm khẳng định về mưu cầu hạnh phúc, về khao khát của sự thủy chung, son sắc trong mối tình của nhân vật trữ tình - em.
Đoạn thơ không chỉ là tiếng lòng của người phụ nữ về tình yêu mà còn mang giá trị nhân văn sâu sắc, phản ánh những trăn trở muôn thuở về sự hữu hạn của thời gian và tình cảm. Qua những hình ảnh giản dị nhưng giàu sức gợi, Xuân Quỳnh đã thể hiện tinh tế sự hòa quyện giữa thiên nhiên và con người, giữa cái bình dị và cái sâu xa trong cảm xúc. Đoạn thơ còn là lời nhắc nhở nhẹ nhàng về sự trân trọng những giá trị giản đơn nhưng bền vững trong cuộc sống. Hoa cỏ may – loài hoa dại nhỏ bé – tượng trưng cho những điều tưởng chừng bình thường nhưng lại mang sức sống mãnh liệt, gợi lên vẻ đẹp của tình yêu và cuộc sống, dù mong manh nhưng vẫn đáng quý.
“Hoa cỏ may” là một bài thơ đẹp cả về cấu tứ và hình ảnh, tiêu biểu cho phong cách thơ Xuân Quỳnh. Đoạn thơ vừa có sự nhẹ nhàng, trong trẻo của thiên nhiên, vừa có sự sâu lắng, khắc khoải của tình yêu. Qua đó, Xuân Quỳnh không chỉ để lại những vần thơ đầy cảm xúc mà còn gửi gắm những suy tư sâu sắc về tình người và cuộc sống, khiến bài thơ trở thành một tác phẩm đầy giá trị nghệ thuật và nhân văn.
Bảng tin