

Giúp mình viết một bài văn về đóng vai vũ nương kể lại nỗi oan tình của mình khi còn sống ở Trần gian. Dựa trên bài người con gái nam xương của Nguyễn dữ nha mn. Đừng dài quá, có sự tưởng tượng của yếu tố kì ảo và có lời thoại nx nha mn
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đáp án:
Giải thích các bước giải:
Tôi tên là Vũ Nương, quê ở Nam Xương. Mọi người trong làng yêu mến, thường khen tôi nết na, thuỳ mị, xinh đẹp. Ai cũng cầu mong tôi sẽ lấy được một người chồng xứng đáng và được hạnh phúc. Tối đã gặp gỡ và trở thành vợ của Trương Sinh. Chàng hết mực yêu thương tôi nhưng cũng rất đa nghi, biết tính chồng như vậy nên tôi cố gắng cẩn thận từ lời ăn tiếng nói cho tới hành động đều giữ đúng khuôn phép, nên gia đình luôn được êm ấm.
Cuộc sống của chúng tôi cứ thế êm đềm trôi qua, cho tới một ngày chiến tranh xảy ra, chồng tôi phải lên đường ra trận. Buổi tiễn đưa chồng ra biên ải, lòng tôi nặng trĩu những lo âu, phiền muộn. Nghĩ tới cảnh chàng phải đi vào nơi gió cát nghìn trùng xa cách, đói rét, bệnh tật,.. lòng tôi thương chàng vô cùng. Tôi chỉ mong chàng bình an trở về.
Ngày tháng cứ lặng lẽ trôi, trong lòng tôi chỉ có một nỗi nhớ về chàng đằng đẵng, thường trực trong lòng. Đến kì sinh nở, tôi sinh được một bé trai, đặt tên là Đản. Mẹ chồng tôi vì quá nhớ thương con và sinh bệnh. Dù tôi đã hết sức thuốc thang, động viên nhưng bệnh tình càng ngày càng trầm trọng, bà đã không kịp chờ con trai về phụng dưỡng. Tôi đã làm hết trách nhiệm của một người con dâu, lo ma chay chu tất cho mẹ.
Sau bao chờ đợi mòn mỏi, nhớ thương, cuối cùng Trương Sinh đã bình an trở về. Tôi vô cùng sung sướng và hạnh phúc, nhưng cuộc đời không ai đoán trước được điều gì, chàng về tới nhà, biết mẹ mình đã qua đời, bế cong cùng ra mộ thăm mẹ, ngờ đâu lúc trở về chàng nổi giận đùng đùng, la mắng om sòm, cho rằng tôi đã phản bội chàng, không giữ tình yêu chung thuỷ với chàng. Tôi bàng hoàng và sửng sốt, tôi vừa khóc vừa giải thích: "Thiếp vốn con nhà nghèo khó, được nương tựa nhà giàu, vẫn lấy sự nết na thuỳ mị, công dung ngôn hạnh làm đầu. Vợ chồng xum họp chưa được bao lâu, chia xa chỉ vì lửa binh chứ không vì lí do khác. Trong ba năm cách biệt, thiếp một mình giữ tiết hạnh, không tô son điểm phấn, không bén gót chốn chơi bời, một mực nhớ thương và chung thuỷ với chàng. Xin chàng hãy tin tưởng thiếp, đừng nghi oan cho thiếp mà tội nghiệp". Nhưng dù tôi có nói bao nhiêu lời cũng không làm chàng thay đổi suy nghĩ. Hàng xóm thương tôi cũng bênh vực và nói đỡ giúp tôi nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Chàng mắng nhiếc tôi thậm tệ và đánh đuổi tôi đi.
Tôi từng mong có một gia đình hạnh phúc với một người con ngoan, một người chồng thương yêu tôi. Nhưng giờ đây, tất cả đều tan biến, trâm gãy tình tan, tôi đâu còn mặt mũi sống trên đời. Nghĩ đoạn, tôi tắm rửa sạch sẽ, ra bến Hoàng Giang ngửa mặt lên trời mà than rằng: "Con duyên phận hẩm hiu bị chồng ruồng bỏ. Nếu con giữ gìn trinh tiết mà bị oan thì khi thác xuống xin được làm Mị Nương hoặc cỏ Ngu Mĩ. nếu con phản bội chồng con thì chết đi xin làm mồi cho cá tôm, diều quạ và chịu để mọi người phỉ nhổ" sau đó gieo mình xuống dòng sông Trường Giang.
Thấu hiểu cho hoàn cảnh bị oan ức của tôi, thần linh đã cho các nàng tiên dưới thuỷ cung cứu vớt, cho tôi nương nhờ trong cung điện của Linh Phi. Sau đó tôi gặp Phan Lang-người cùng làng, nghe chàng kể gia cảnh chồng con tôi từ sau khi tôi ra đi nhà cửa, vườn tược hoang vu,..lòng tôi xót xa ai oán. Được biết chồng tôi đã tỏ rõ sự tình, và vẫn thương tôi, tôi bèn nhắn Phan Lang khi chàng trở về trần gian cầm theo một chiếc hoa vàng và báo rằng nếu còn nhớ tới chút tình xưa nghĩa cũ xin lập một đang giải oan ở bến sông, tôi sẽ về. Nghe lời dặn, Trương Sinh làm theo, tôi ngồi trên kiệu hoa về gặp chàng, tôi nghe tiếng chàng gọi mà lòng xót xa không tả. Nhưng giữa chúng tôi có một khoảng cách vô cùng lớn kẻ âm người dương không thể hàn gắn. Để bày tỏ lòng biêt ơn, tôi đã nguyện ở lại với đức Linh phi, sau đó tôi tạ ơn chàng đã lập đàn giải oan cho tôi rồi quay về chốn thuỷ cung.
CHÚC BẠN HỌC TỐT
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Hỡi những ai còn sống trên trần gian, xin hãy lắng nghe nỗi oan tình của Vũ Nương, người con gái Nam Xương. Tôi vẫn còn nhớ như in những ngày hạnh phúc bên chồng là Trương Sinh. Chúng tôi sống trong cảnh yên ấm, mái nhà nhỏ ấm áp tình yêu. Thế nhưng, hạnh phúc lại như hoa chớm nở rồi tàn theo cơn gió bấc
Một ngày nọ, chồng tôi ra trận, để lại tôi bên mái nhà lạnh lẽo. Sống giữa khung cảnh tịch mịch, tôi chỉ biết cầu nguyện cho chồng trở về. Nỗi nhớ thương đã khiến tôi không còn thấy thì giờ trôi qua. Rồi một hôm, vận mệnh nghiệt ngã đổ xuống khi một tên bàng quang đã lợi dụng cơ hội, vu cáo tôi là kẻ phản bội. "Trai chưa vợ, gái chưa chồng, sao có thể mang theo nỗi oan uổng?" Tôi đã khóc rất nhiều, khóc cho tình yêu của mình, cho sự trớ trêu của số phận. "Trương Sinh! Chàng đã về chưa? Hãy nghe tôi! Tôi không hề phản bội chàng!" Tiếng gọi đứt quãng của tôi chỉ vọng lại trong không gian tĩnh mịch. Biết bao lần, tôi mơ thấy chồng, nhưng mỗi lần ấy, chàng lại xa tôi. Và rồi, lòng người cũng tàn nhẫn, hãy để cho nỗi oan của tôi trở thành tiếng lòng khắc khoải. Cuối cùng, tôi đã tìm đến dòng sông, nơi chốn trầm mặc giữa rừng sâu. "Mong manh như sương khói, tôi sẽ để lại những oan khiên nơi đây. Dòng nước sẽ cuốn đi tất cả nỗi đau, đưa tôi về với chàng." Tôi nhảy xuống, lòng nhẹ bẫng và hòa vào dòng nước chảy, như một giấc mơ không bao giờ kết thúc.
Hỡi thế gian, hãy thấu hiểu nỗi lòng của Vũ Nương, một hồn ma vất vưởng giữa trần gian, mãi mãi khao khát tình yêu và sự công bằng. Trong chúng ta, tình yêu đẹp đẽ nhưng cũng thật mong manh, xin hãy trân trọng! Tôi chỉ là một bóng hồn, nhưng trái tim này vẫn luôn hướng về chồng, về cuộc đời mà lẽ ra tôi đáng được hưởng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin