

viết một bài văn kể lại kỉ niệm buồn đối với mẹ khi bị điểm kém bị thầy cô giáo phê bình và báo cáo với phụ huynh
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Ai cũng có những kỷ niệm buồn trong cuộc đời, và với tôi, đó là lần bị điểm kém, bị thầy cô phê bình và phải đối mặt với ánh mắt thất vọng của mẹ. Ký ức ấy vẫn còn in sâu trong tâm trí tôi, như một bài học về trách nhiệm và tình yêu thương.
Hôm đó, tiết kiểm tra Toán được thầy giáo trả bài. Khi thầy gọi đến tên tôi, tim tôi như ngừng đập. Tôi nhận tờ bài kiểm tra với con số đỏ chót: 4 điểm. Cảm giác xấu hổ và sợ hãi tràn ngập. Tôi biết mình đã không ôn bài cẩn thận, nhưng không nghĩ hậu quả lại nghiêm trọng đến vậy. Cả buổi học hôm ấy, tôi ngồi cúi gằm mặt, không dám nhìn ai.
Sau giờ học, thầy mời tôi lên phòng giáo viên. Thầy nhẹ nhàng nhưng nghiêm khắc:
Lời thầy như một cú đánh mạnh vào lòng tự trọng của tôi. Tôi lo lắng nghĩ đến mẹ, người luôn kỳ vọng tôi học tốt.
Buổi tối hôm đó, mẹ nhận được tin nhắn từ thầy. Khi mẹ gọi tôi ra nói chuyện, tôi thấy ánh mắt mẹ buồn hơn bao giờ hết. Mẹ không la mắng, chỉ hỏi:
Tôi cúi đầu, nước mắt trào ra. Tôi vừa hối hận vừa xấu hổ vì đã làm mẹ thất vọng. Mẹ im lặng một lúc lâu, rồi khẽ nói:
Lời nói ấy như một ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn tôi giữa lúc thất vọng nhất. Kể từ hôm đó, tôi quyết tâm sửa chữa lỗi lầm. Tôi dành nhiều thời gian hơn để học bài, làm thêm bài tập và chủ động hỏi thầy cô những chỗ chưa hiểu.
Thời gian trôi qua, tôi đã dần cải thiện kết quả học tập. Nhưng kỷ niệm buồn ấy luôn nhắc nhở tôi rằng, sự thất vọng của mẹ không phải là điều đáng sợ nhất. Điều quan trọng là tôi học cách đối mặt với sai lầm, cố gắng hơn mỗi ngày, và biết rằng, dù tôi có thất bại, mẹ vẫn luôn yêu thương và tin tưởng tôi.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

BÀI LÀM
Cũng như bao học sinh khác, tôi luôn muốn mình có thể học thật giỏi để không làm mẹ buồn. Nhưng có một lần, tôi đã thất bại, và kỉ niệm đó vẫn ám ảnh tôi mỗi khi nhớ lại.
Hôm ấy, trong giờ kiểm tra môn Toán, tôi cảm thấy rất tự tin. Tôi đã chuẩn bị bài khá kỹ, nhưng khi cầm bút lên giấy, mọi thứ lại chẳng dễ dàng như tôi tưởng. Những câu hỏi tưởng chừng đơn giản lại khiến tôi lúng túng, không thể làm được. Đến lúc nhìn thấy kết quả bài kiểm tra, tôi không tin vào mắt mình: một điểm 3 đỏ chói, khiến tôi cảm thấy như trời đất sụp đổ.
Thầy giáo chủ nhiệm không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt của thầy đầy thất vọng. Thầy bảo tôi hãy cố gắng hơn trong lần sau, nhưng tôi biết điểm kém này không chỉ là một con số, mà là sự phản ánh của sự lười biếng và thiếu trách nhiệm trong học tập.
Tuy nhiên, chuyện chưa dừng lại ở đó. Sau giờ học, tôi thấy thầy gọi điện thoại cho mẹ tôi. Chỉ nghe một bên của cuộc trò chuyện, tôi đã đoán ra rằng thầy giáo đang phê bình về kết quả kiểm tra của tôi. Lòng tôi nặng trĩu, sợ hãi và lo lắng, tôi cảm thấy như mọi thứ sắp sụp đổ.
Khi về đến nhà, mẹ tôi đã đứng đợi sẵn ở cửa. Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị, nhưng không nói gì. Tôi cảm nhận được sự thất vọng trong đôi mắt mẹ, và đó là cảm giác tồi tệ nhất mà tôi từng trải qua. Mẹ đưa cho tôi tờ giấy phê bình của thầy giáo và nhẹ nhàng hỏi:
– Con biết không, thầy giáo đã báo cáo về việc con thiếu trách nhiệm trong học tập. Con đã làm mẹ thất vọng.
Tôi không biết phải nói gì, chỉ biết im lặng cúi đầu. Mẹ tiếp tục:
– Mẹ không mong con phải đạt điểm cao trong mọi bài kiểm tra, nhưng mẹ mong con luôn cố gắng hết sức mình. Con làm bài mà không có sự chuẩn bị, đó là lỗi của con. Thầy cô chỉ phê bình để con nhận ra điều đó và cố gắng hơn. Mẹ không muốn con cứ mãi sống trong sự thất vọng của chính mình.
Lúc ấy, tôi cảm thấy mình thật tồi tệ. Không phải vì điểm 3, mà vì mẹ tôi, người luôn dạy tôi về sự chăm chỉ và trách nhiệm, lại phải thất vọng vì tôi. Tôi cảm nhận được tình yêu thương vô điều kiện của mẹ, nhưng cũng là sự lo lắng, hy vọng tôi sẽ học được bài học từ sai lầm này.
Kể từ hôm đó, tôi đã quyết tâm sẽ không để mẹ phải buồn thêm nữa. Tôi bắt đầu học bài chăm chỉ hơn, chuẩn bị kỹ lưỡng cho mỗi bài kiểm tra. Mỗi khi gặp khó khăn, tôi không còn bỏ cuộc mà luôn cố gắng tìm cách giải quyết. Mẹ không cần tôi phải hoàn hảo, nhưng mẹ luôn mong tôi biết tự nỗ lực và sống có trách nhiệm.
Kỉ niệm buồn về lần bị điểm kém và bị thầy cô giáo phê bình đã giúp tôi trưởng thành hơn. Tôi học được rằng, sự thất bại không phải là dấu chấm hết, mà là cơ hội để tôi nhìn lại bản thân
𝐺𝑢̛̉𝑖 𝑐𝑎̣̂𝑢
#𝐶𝑎𝑡𝑡𝑢𝑜𝑛𝑔( xin hay nhất)
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin
0
17
0
cảm ơn bạn nha