

Phân I: Đọc hiểu (4đ) Đọc văn bản: CÀ RỐT VÀ CỦ HÀNH" (Phạm Thị Ngọc Liên)
Cầu thang xoáy ốc nằm bên hông nhà. Nó chỉ mới được làm cách đây sáu tháng, lúc bố và mẹ ly dị nhau. Khi thấy bố đứng chỉ huy các ông thợ xây cầu thang, Cà Rốt và Củ Hành đều thắc mắc: “Bố xây cầu thang ở ngoài làm gì nhỉ? Đã có một cái trong nhà rồi".
Mẹ đưa mắt nhìn hai đứa rồi cúi xuống, lặng thinh. Cà Rốt bảo Củ Hành: "Chắc là để phơi quần áo đấy mà”. Củ Hành ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: "Ừ, chắc vậy. Bên nhà Mi Mi cũng phơi quần áo ở cầu thang”. Không thắc mắc nữa, hai đứa ngồi xuống, chơi trò xếp hình, thỉnh thoảng lại cười lên khanh khách. Một tuần sau, khi cầu thang xây xong, đi học về, Cà Rốt và Củ Hành ngạc nhiên thấy trong nhà mọc thêm một cánh cửa. Cánh cửa này bịt kín lối đi lên lầu. Mẹ giải thích với Cà Rốt: "Kể từ hôm nay, con sẽ ở dưới này với mẹ”. Bố cũng giải thích với Củ Hành: "Con lên lầu sống với bố". Thế là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một đứa. Cà Rốt giãy lên khóc: “Bố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành không ly dị đâu". Củ Hành cũng khóc tỉ tỉ: “Con muốn ở chung với Cà Rốt. Cơn không lên lâu". Bố, một tay xách va li, một tay xóc Củ Hành: “Thôi, đừng có rối rít nữa. Lên nhà ngay”. Mẹ, hai mắt ầng ậng nước, đứng sững nhìn Cà Rốt lôi chân bố. Cà Rốt hét: “Đế Củ Hành lại. Con ghét bố. Con ghét bố. Trên tay bố, Củ Hành giãy giụa: "Thả con xuống. Thả con xuống. Con không đi với bố đâu". Nhưng bố đã ra đến cửa rồi. Cà Rốt khóc òa. Trong nhà, mẹ ngồi thụp xuống đất, úp mặt vào hai đầu gối. Sao lại bắt trẻ con phải chịu cảnh này, trời ơi! Buổi sáng, mẹ luôn chở Cà Rốt đến trường sớm. Mãi một lúc sau mới thấy Củ Hành lếch thếch chạy vào. Cà Rốt hỏi: "Hôm nào cũng đi muộn thế?”. Củ Hành chu chu cái miệng, hít mũi đánh sột: "Bố ngủ quên. Em phải đánh thức đấy". Cà Rốt lại hỏi: “Thế bố có pha sữa cho Củ Hành uống trước khi đi học không?”. Củ Hành lác đầu: "Em tự pha. Dễ lắm. Đó sữa vào cốc, thêm nước vào, khuấy lên. Nhưng mà nó nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước". [...] Hai chị em nắm tay nhau đi vào lớp học. Lớp Chồi của Củ Hành ở ngay cạnh lớp Lá của Cà Rốt. Thỉnh thoảng, hai đứa lại vở vĩnh chạy ra cửa để ngó nghiêng vào lớp đứa kia. Gặp nhau ở trường sướng thật. Cà Rốt và Củ Hành chán nhất khi phải về nhà. Lúc đó, mỗi đứa lại phải ở một nơi. [...] Một hôm... Khi mẹ đến đón Cà Rốt, chiều đã muộn lầm rồi. Thế mà bố vẫn chưa đến đón Củ Hành. Cô giáo đưa mắt nhìn hai đứa trẻ vui vẻ chơi lò cò trên sân rồi băn khoăn nói với mẹ: "Hôm nay ở nhà em có việc. Không biết chừng nào anh mới đến đón cháu?". Mẹ bảo: "Thôi, để tôi đưa cháu về luôn". Củ Hành tròn mắt: "Mẹ cho con về chung với Cà Rốt hả?". Mẹ gật đầu. Hai đứa nhảy tưng tưng vì mừng.
Trên xe, Cà Rốt và Củ Hành nói cười luôn miệng. Vào nhà, Củ Hành lăng xăng chạy tới, chạy lui. Tất cả đều quen thuộc. Thích quá. Cà Rốt đột nhiên người lớn hần. Con bé nhìn em một cách bao dung: “Chạy vừa thôi. Đi tầm rồi còn ăn cơm chữ. Củ Hành vẫn chạy lui, chạy tới: “Em thích chạy”. Hai tay cu cậu dang rộng như lái máy bay, quẹt cả vào người Cà Rốt: “Ôi, ôi, thích quá. Xê ra cho máy bay bay nào". Khi bố về, trời đã khuya lắm. Bố đứng lựng khựng trước cửa, khẽ hẳng giọng rồi lại đứng im. Mẹ đẩy cánh cửa mở hé cho rộng thêm, bảo: “Anh vào đi”. Bố rón rén bước vào. Nhà im phăng phắc. Hai đứa trẻ đang ngủ ngon trong giường. Mẹ bào: “Anh để Củ Hành ngủ ở đây một đêm cũng được. Đừng đánh thức nó nửa chừng”. Bố nói nhỏ: "Anh xin lỗi. Có việc đột xuất nên không thể đến đón nó đúng giờ. Mẹ lạnh lùng: "Người anh cần xin lỗi là nó chứ không phải em”. Bố đứng như chôn chân trước giường ngủ của hai đứa trẻ. Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai gương mặt bầu bĩnh kế sát nhau thật ngây thơ, đáng yêu. [...] (Trích “Cà Rốt và Củ Hành", in trong Tuyển tập truyện ngắn đặc sắc, NXB Văn học, 2011) Trả lời câu hỏi:
Câu 1. Hãy nêu tên hai nhân vật chính trong đoạn trích và mối quan hệ giữa họ.
Câu 2. Xác định lời của người kể chuyện và lời nhân vật trong đoạn trích: "Thế là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một đứa. Cà Rốt giãy lên khóc: "Bố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành không ly dị đâu”.
Câu 3. Trong câu: “Bố đứng lựng khựng trước cửa, khẽ hắng giọng rồi lại đứng im", từ “lựng khựng” thuộc từ loại nào? Em hãy giải thích nghĩa của từ này trong ngữ cảnh câu văn.
Câu 4. Theo em, chi tiết Củ Hành tự pha sữa nhưng lại thấy “nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước” mang ý nghĩa gì về tâm lý của trẻ em khi sống trong gia đình ly hôn?
Câu 5. Em hãy viết một đoạn văn ngắn (4-5 câu) nêu cảm nhận của em về vai trò của gia đình trong việc hình thành và phát triển nhân cách của trẻ em, liên hệ với hoàn cảnh của Cà Rốt và Củ Hành trong đoạn trích. 2
Ảnh trên là phần viết
Còn dưới là phần đọc hiểu
Lm nhanh giúp mik nha
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`color {red} {B} color {orange} {a} color {yellow} {y} color {pink} {b} color {purple} {y} color {blue} {y}`
`\text{Câu 1:}`
`-` Hai nhân vật chính trong đoạn trích là Cà Rốt và Củ Hành. Họ là hai chị em ruột trong một gia đình đang trải qua biến cố ly dị của bố mẹ.
`\text{Câu 2:}`
`-` Lời của người kể chuyện: "Thế là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một đứa."
`-` Lời của nhân vật: "Bố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành không ly dị đâu."
`\text{Câu 3:}`
`-` Từ "lựng khựng" thuộc từ loại động từ.
`-` Trong ngữ cảnh câu văn, "lựng khựng" có nghĩa là đứng lại, do dự, không quyết định được ngay. Nó thể hiện sự lúng túng, ngập ngừng của bố khi đứng trước cửa nhà, không biết nên vào hay không.
`\text{Câu 4:}`
Chi tiết Củ Hành tự pha sữa nhưng lại thấy “nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước” mang ý nghĩa sâu sắc về tâm lý của trẻ em khi sống trong gia đình ly hôn. Điều này cho thấy sự thiếu thốn tình cảm và sự chăm sóc từ mẹ, khiến Củ Hành cảm thấy mọi thứ trở nên nhạt nhẽo, không còn ngọt ngào như trước. Trẻ em trong gia đình ly hôn thường cảm thấy mất mát, thiếu an toàn và không được chăm sóc đầy đủ như khi còn sống chung với cả bố và mẹ.
`\text{Câu 5:}`
Gia đình đóng vai trò vô cùng quan trọng trong việc hình thành và phát triển nhân cách của trẻ em. Một gia đình hạnh phúc, đầy đủ tình yêu thương và sự chăm sóc sẽ giúp trẻ em phát triển toàn diện về cả thể chất lẫn tinh thần. Ngược lại, những biến cố như ly hôn có thể gây ra những tổn thương sâu sắc, ảnh hưởng đến tâm lý và sự phát triển của trẻ. Trong hoàn cảnh của Cà Rốt và Củ Hành, sự chia cắt giữa bố mẹ đã khiến hai chị em phải sống xa nhau, thiếu đi sự gắn kết và tình cảm gia đình trọn vẹn. Điều này không chỉ làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ mà còn ảnh hưởng đến sự phát triển nhân cách của các em. Vì vậy, việc duy trì một gia đình hạnh phúc, hòa thuận là điều vô cùng quan trọng để trẻ em có thể lớn lên trong môi trường tốt nhất.
`\text{Câu 6:}`
`\text{Bài làm}`
Trong truyện "Cà Rốt và Củ Hành" của Phạm Thị Ngọc Liên, chi tiết “cánh cửa bịt kín lối đi lên lầu” mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. Trước hết, cánh cửa này tượng trưng cho sự chia cách và đoạn tuyệt trong mối quan hệ gia đình sau khi bố mẹ ly dị. Nó không chỉ ngăn cách vật lý mà còn đại diện cho sự chia rẽ về tình cảm, nơi mà những đứa trẻ - Cà Rốt và Củ Hành - bị buộc phải sống trong hai thế giới riêng biệt. Cánh cửa này cũng là biểu tượng của sự đóng kín, sự cô đơn và nỗi buồn mà các nhân vật phải chịu đựng.Mặt khác, nó thể hiện sự bất lực của những người lớn trong việc giữ gìn hạnh phúc gia đình và bảo vệ tâm hồn trẻ thơ. Khi lối đi lên lầu bị bịt kín, điều đó có nghĩa là sự kết nối, sự giao tiếp giữa hai thế giới của bố và mẹ đã bị cắt đứt, khiến cho những đứa trẻ trở nên lạc lõng, mất phương hướng.Chi tiết này còn cho thấy sự áp đặt và quyết định đơn phương của người lớn mà không hề quan tâm đến cảm xúc của con cái. Hành động này khiến Cà Rốt và Củ Hành phải chấp nhận thực tế đau lòng mà chúng không hề muốn. Cuối cùng, cánh cửa bịt kín lối đi lên lầu cũng là lời cảnh báo về những hậu quả tiêu cực mà ly hôn có thể gây ra đối với sự phát triển tâm lý và tình cảm của trẻ em.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Câu 1:
Hai nhân vật chính trong đoạn trích là Cà Rốt và Củ Hành. Họ là hai chị em ruột, có mối quan hệ thân thiết, gắn bó sâu sắc. Dù gia đình đang trong hoàn cảnh ly hôn, tình cảm giữa hai chị em vẫn vững vàng, luôn mong muốn được ở chung và chia sẻ mọi điều với nhau.
Câu 2:
Lời của người kể chuyện: "Thế là Cà Rốt và Củ Hành hiểu rằng, ly dị nghĩa là không sống chung một nhà nữa, phải chia ra làm hai nơi. Con cái cũng chia làm đôi, mỗi người một đứa."
Lời của nhân vật: Cà Rốt: "Bố mẹ ly dị thì ly dị. Con với Củ Hành không ly dị đâu."
Câu 3:
Từ "lựng khựng" trong câu "Bố đứng lựng khựng trước cửa, khẽ hắng giọng rồi lại đứng im" là động từ.
Trong ngữ cảnh câu văn, "lựng khựng" diễn tả hành động do dự, chần chừ của người bố, khi ông cảm thấy bối rối, không biết phải làm gì khi đứng trước sự im lặng, lạnh lùng từ phía mẹ và sự ngủ say của hai đứa trẻ. Cử chỉ này làm nổi bật tâm trạng lúng túng và sự ngại ngùng của người bố trong hoàn cảnh gia đình phức tạp.
Câu 4:
Chi tiết Củ Hành tự pha sữa nhưng thấy “nhạt phèo, chả ngọt như mẹ pha lúc trước” thể hiện sự thiếu thốn và nỗi nhớ mẹ trong tâm hồn trẻ em khi sống trong gia đình ly hôn. Mặc dù bố đã cố gắng làm mọi việc để chăm sóc, nhưng đối với Củ Hành, không gì có thể thay thế được sự chăm sóc ân cần của mẹ. Cảm giác sự khác biệt này là minh chứng cho những khó khăn tinh thần mà trẻ phải đối mặt khi không còn được sống trong tình yêu thương trọn vẹn của gia đình.
Câu 5:
Gia đình là môi trường đầu tiên và quan trọng nhất trong việc hình thành nhân cách trẻ em. Từ gia đình, trẻ học được những giá trị đạo đức, tình yêu thương và cách cư xử với người khác. Gia đình cũng là nơi trẻ tìm thấy sự an toàn và vững tin trong cuộc sống. Đối với Cà Rốt và Củ Hành, sự ly hôn của bố mẹ đã khiến các em phải trải qua cảm giác chia cắt, thiếu vắng sự che chở của một mái ấm trọn vẹn. Tình cảm giữa hai chị em là minh chứng cho sự cần thiết của sự chăm sóc và yêu thương từ gia đình, bởi dù phải sống xa nhau, Cà Rốt và Củ Hành vẫn luôn mong muốn được ở bên nhau, vì chúng hiểu rằng chỉ có tình yêu thương gia đình mới có thể xoa dịu nỗi buồn trong lòng.
Phần II.
Khi một gia đình tan vỡ, không chỉ người lớn chịu tổn thương mà những đứa trẻ vô tội cũng bị cuốn vào nỗi đau chia lìa. Trong truyện ngắn Cà Rốt và Củ Hành của Phạm Thị Ngọc Liên, chi tiết “cánh cửa bịt kín lối đi lên lầu” hiện lên như một biểu tượng đầy ám ảnh, khắc họa sâu sắc sự rạn nứt và mất mát. Cánh cửa ấy không chỉ chia đôi ngôi nhà mà còn xé toạc cuộc sống chung, chia cắt tình yêu thương giữa hai chị em. Trước đây, ngôi nhà từng là tổ ấm, nơi rộn rã tiếng cười của cả gia đình, nhưng giờ đây, cánh cửa lạnh lẽo ấy đã trở thành biểu tượng của sự rạn nứt, cô lập và khoảng cách không thể bắc cầu giữa bố mẹ. Nó như một "bức tường ngăn cách vô hình", khiến hai đứa trẻ vốn gắn bó khăng khít nay phải sống trong sự xa cách, cô đơn và thiệt thòi. Nỗi đau ấy càng nhói lòng khi chứng kiến hình ảnh Cà Rốt và Củ Hành níu kéo nhau, òa khóc, phản kháng, nhưng bất lực trước quyết định của người lớn. Qua chi tiết này, tác giả không chỉ gợi lên nỗi đau của trẻ nhỏ khi phải chứng kiến sự chia ly, mà còn phơi bày sự bất lực của người lớn trước những rạn nứt gia đình, để rồi chính họ phải dùng đến sự chia cắt như một giải pháp. Cánh cửa bịt kín ấy không chỉ là một vật thể vô tri, mà còn mang sức nặng của nỗi buồn, nỗi mất mát và sự khao khát đoàn tụ của những tâm hồn thơ dại. Nó trở thành một hình ảnh đầy ám ảnh, lay động tâm can, nhắc nhở người đọc về hậu quả đau đớn mà những đổ vỡ gia đình để lại cho con trẻ.
Bảng tin
