

Viết bài văn phân tích một tác phẩm văn học (thơ trào phúng) - Khoe lười (Tú Mỡ)
Anh em chớ bảo ta lười,
Làm việc cho hay phải thức thời.
Xuân hãy còn chơi cho phỉ chí,
Hạ mà cất nhắc tất nhoài hơi.
Thu sang cảm nguyệt còn ngâm vịnh,
Đông lại hầm chăn tạm nghỉ ngơi.
Chờ đến xuân sang ta sẽ liệu,
Anh em chớ bảo ta lười.
(đảm bảo dàn ý, yêu cầu)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
“Khoe lười” là một bài thơ trào phúng đặc sắc của Tú Mỡ. Qua việc miêu tả một người lười biếng nhưng luôn tìm cách biện minh cho bản thân, bài thơ đã mang đến tiếng cười vui vẻ đồng thời bộc lộ ý nghĩa phê phán sâu sắc.
Mở đầu bài thơ là lời phân trần của nhân vật với mọi người xung quanh:
“Anh em chớ bảo ta lười,
Làm việc cho hay phải thức thời.”
Người nói không nhận mình lười mà cho rằng không làm việc là vì biết “thức thời”. Cách nói nghe có vẻ thông minh, hiểu đời, nhưng thực chất chỉ là lời nói để che giấu sự lười biếng. Ngay từ đầu, Tú Mỡ đã tạo nên tiếng cười nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa.
Nhân vật lần lượt kể ra lí do không làm việc của mình trong suốt bốn mùa. Mùa xuân thì mải chơi, mùa hạ làm việc sẽ mệt, mùa thu dành cho ngắm trăng làm thơ, mùa đông lại lấy cớ lạnh để nghỉ ngơi:
“Xuân hãy còn chơi cho phỉ chí,
Hạ mà cất nhắc tất nhoài hơi.
Thu sang cảm nguyệt còn ngâm vịnh,
Đông lại hầm chăn tạm nghỉ ngơi.”
Nghe qua, những lí do ấy rất tự nhiên, hợp với thời tiết và tâm trạng con người. Nhưng nghĩ kĩ, ta thấy cả năm trôi qua mà nhân vật vẫn không làm được việc gì. Chính sự lặp đi lặp lại ấy khiến người đọc bật cười, đồng thời nhận ra sự vô trách nhiệm ẩn sau những lời biện minh khéo léo.
Hai câu thơ cuối khép lại bài thơ bằng một lời hẹn quen thuộc:
“Chờ đến xuân sang ta sẽ liệu,
Anh em chớ bảo ta lười.”
Sau một vòng bốn mùa, nhân vật lại quay về lời nói ban đầu, tiếp tục hứa hẹn mà không hành động. Cách kết thúc ấy khiến tiếng cười trở nên sâu hơn, bởi đó không chỉ là chuyện của riêng ai mà là thói quen trì hoãn của nhiều người trong cuộc sống.
Bằng giọng thơ dí dỏm và cách lập luận khéo léo, Tú Mỡ đã vạch rõ thói lười biếng trong cuộc sống. “Khoe lười” vì thế vừa gây cười, vừa mang ý nghĩa giáo dục sâu sắc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Tú Mỡ là một trong những nhà thơ trào phúng nổi bật của văn học Việt Nam hiện đại. Thơ của ông thường xuyên phê phán các thói hư tật xấu trong xã hội qua các câu thơ hóm hỉnh, châm biếm sắc sảo. Một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông là bài thơ "Khoe lười". Bài thơ với giọng điệu hài hước, trào phúng phản ánh thái độ sống lười biếng, không muốn lao động mà vẫn biện minh cho sự lười biếng của tác giả. Thông qua bài thơ, Tú Mỡ muốn gửi gắm thông điệp về sự lười biếng nhưng lại được ngụy biện một cách tinh tế.
Trong bài thơ, tác giả khẳng định ngay từ đầu: “Anh em chớ bảo ta lười”.
Đây là lời mở đầu đầy ẩn ý, thể hiện sự tự bào chữa, biện minh cho chính bản thân. Thay vì tự nhận lỗi, tác giả lại đổ lỗi cho người khác khi họ nói rằng mình lười. Điều này tạo nên sự đối lập thú vị, vừa gây cười vừa phản ánh thái độ bàng quan, không quan tâm đến công việc.
Thơ của Tú Mỡ sử dụng bốn mùa trong năm để biện minh cho thái độ lười biếng của mình:“Xuân hãy còn chơi cho phỉ chí”: Vào mùa xuân, người ta thường nghỉ ngơi, tận hưởng cảnh vật, do đó, tác giả cho rằng không nên lao động mà phải vui chơi cho thỏa thích. Đây là một hình ảnh hài hước khi mùa xuân thường được coi là thời gian của sự khởi đầu, của những dự định mới, nhưng trong suy nghĩ của tác giả, đây lại là mùa để “chơi”.“Hạ mà cất nhắc tất nhoài hơi”: Trong mùa hè, tác giả lý giải rằng làm việc là quá mệt nhọc, khiến sức khỏe không chịu nổi, vì thế, mùa hè là thời gian để nghỉ ngơi, tránh những công việc quá nặng nhọc.
“Thu sang cảm nguyệt còn ngâm vịnh”: Mùa thu với không khí dịu mát, tác giả lại cảm thấy thích hợp để ngâm thơ, thưởng thức thiên nhiên thay vì lao động.
“Đông lại hầm chăn tạm nghỉ ngơi”: Vào mùa đông, với cái lạnh, tác giả lại tìm cách “tạm nghỉ ngơi” trong chăn ấm, tiếp tục tránh xa công việc.
Sự phân chia mùa để biện minh cho sự lười biếng của tác giả vừa hài hước lại vừa phản ánh thái độ trốn tránh công việc của ông.
Qua từng mùa, Tú Mỡ đã tinh tế xây dựng một lý do hợp lý cho mỗi mùa để không phải làm việc. Tuy nhiên, khi nói đến mùa xuân, tác giả lại hứa hẹn rằng sẽ bắt tay vào làm việc sau khi “mùa xuân sang”. Chính sự trì hoãn này lại càng làm tăng sự trào phúng, phản ánh tính cách lười biếng nhưng lại luôn biện minh bằng những lý do tưởng chừng hợp lý nhưng thực chất là vô lý.
Bài thơ “Khoe lười” không chỉ đơn thuần nói về sự lười biếng mà còn lên án thói quen trì hoãn công việc, thiếu quyết đoán trong cuộc sống. Thông qua việc sử dụng các mùa trong năm để lý giải cho sự lười biếng, Tú Mỡ đã gửi gắm một thông điệp sâu sắc về tính cách của con người. Sự lười biếng không chỉ là thói quen mà còn là sự thiếu trách nhiệm và thiếu nhiệt huyết trong công việc, cuộc sống.
Bài thơ “Khoe lười” của Tú Mỡ không chỉ là một tác phẩm hài hước, trào phúng mà còn chứa đựng những thông điệp sâu sắc về thái độ sống và làm việc của con người. Thông qua những câu thơ hóm hỉnh, tác giả đã khéo léo phê phán thói lười biếng, đồng thời cũng làm nổi bật sự hóm hỉnh và sắc sảo trong cách sử dụng ngôn ngữ của mình. Từ đó, bài thơ trở thành một tác phẩm có giá trị nhân văn sâu sắc, mang đến cho người đọc những suy nghĩ về trách nhiệm và thái độ sống trong xã hội.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin