Viết bài văn nghị luận (khoảng 600 chữ) so sánh, đánh giá vẻ đẹp tâm hồn của chủ thể trần thuật qua hai đoạn nhật kí sau:
Đoạn 1
6.10.68
Có những lời nửa đùa nửa thật ghen với tình thương mà mọi người đã dành cho mình. Mình cũng suy nghĩ về những lời nói đùa đó nhưng suy ra cho cùng đâu phải mọi người thương mình vì hai chữ Bác sĩ. Những lá thư thắm thiết, những món quà gửi đến mình gói ghém tình thương của nhiều người với một người thân, hoàn toàn không phải là một lễ vật đối với một thầy thuốc mà chỉ là tình cảm của những người chị, người em, người anh, người bạn đối với mình mà thôi. Có điều đôi lúc mình cũng tự hỏi rằng người ta có thực hay không, sao mà nhiều đứa em, nhiều người bạn dành cho mình một vị trí duy nhất thương yêu trong tình cảm như vậy?
8.10.68
Nắng đầu thu tươi vàng óng ả tràn ngập cả khu rừng. Nắng đầu thu với những cơn gió se môi và se cả lòng người. Lại nhớ … nhớ mênh mông sâu thẳm như lòng đại dương đang ôm tròn thân mình dải đất Việt Nam. Nhớ từ một người bạn hiền lành, kín đáo có ngôi nhà nhỏ cuối phố Đội Cấn, nhớ đến đứa em tinh nghịch có mái tóc mềm kẹp bổng lên cao, nhớ một đứa em trai miền Nam vừa gửi thư tạm biệt trước lúc lên đường đi học, nhớ một đứa em thân thiết có đôi mắt long lanh dưới hàng mi dài và nhớ sao một người thân yêu đã vĩnh viễn nằm yên nghỉ trên bờ biển quê hương.
Đất nước ơi! Bao giờ cho nhớ thương nguôi bớt, bao giờ cho đất nước thanh bình? Mình biết ngày thắng lợi không xa nữa nhưng sao vẫn thấy hạnh phúc xa vời quá. Liệu có được thấy ngày hạnh phúc ấy nữa không? “Người cộng sản rất yêu cuộc sống nhưng khi cần vẫn có thể nhẹ nhàng mà chết được”. Chết mà vẫn yêu sao cuộc sống, cuộc sống mà người ta đã đổi bằng mồ hôi nước mắt và máu xưng suốt hai mươi ba năm nay.
(Trích Nhật ký Đặng Thùy Trâm, Đặng Thùy Trâm,
NXB Hội nhà văn, 2005, tr 85,86)
Đoạn 2.
6.5.1972Nhìn những ngọn núi xanh xa xa, cây cối sùi lên như mây trên đỉnh núi, mình hiểu rằng, đấy chính là chân Trường Sơn - Khi nào mình được đứng hẳn trên Trường Sơn nhỉ đứng ở đó, nhìn ra bốn phía mênh mông, thấy những dải rừng cháy tan hoang vì bom napan và chất độc hoá học Mỹ - và được gặp những người chiến sĩ lăn lộn ngày đêm trên tuyến lửa. Mình đã ao ước từ lâu, được ngắt một chùm lá săng lẻ, được đi dưới rừng khớp và mắc võng trên những cây rừng đã mòn vết người đi trước. Mình cũng hiểu rằng, những cái đó đều phải trả bằng mồ hôi và cả máu nữa - Phải trả một giá khá đắt. Nhưng có hề gì,không dám hy sinh làm gì có hạnh phúc, niềm vui?
25.5. 1972
“Có thể ngày mai, cuộc đời sẽ trả lời mình bằng luồng gió lạnh ngắt, nhưng có hề chi, khi mình đã cống hiến cho cuộc đời một tâm hồn chính trực và cao cả - Biết yêu và biết ghét – Biết lăn lộn trong cái bình dị của cuộc sống mà cảm hiểu hạnh phúc không có gì so sánh nổi. Biết sống cao thượng, vươn lên trên tất cả những gì tính toán cá nhân mòn moit và cằn cỗi. Phải, mình phải sống như vậy, phải cống hiến cho cuộc đời một tâm hồn như thế - Đây là mơ ước, là nguyện vọng, quyết tâm và cũng là trách nhiệm mình phải làm. Phải làm ..”
(Mãi mãi tuổi hai mươi, Nguyễn Văn Thạc, NXB Thanh niên, Hà Nội, 2005)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Trong văn học, nhật ký là thể loại đặc biệt mang đậm dấu ấn của từng cá nhân, phản ánh một cách chân thật và trực tiếp tâm hồn của người viết. Đặc biệt, qua hai đoạn nhật ký của Đặng Thùy Trâm và Nguyễn Văn Thạc, chúng ta có thể thấy được những vẻ đẹp tâm hồn khác nhau nhưng đều toát lên sự kiên cường, lòng yêu nước và khát khao cống hiến cho đất nước. Bài viết này sẽ so sánh và đánh giá vẻ đẹp tâm hồn của chủ thể trần thuật trong hai đoạn nhật ký của hai nhân vật này.
Trong đoạn nhật ký của Đặng Thùy Trâm, vẻ đẹp tâm hồn của cô được thể hiện rõ qua sự quan tâm sâu sắc đến mọi người xung quanh và những tình cảm gắn bó với đất nước. Cô thể hiện sự khiêm nhường và tinh tế khi nhận thức về tình cảm của người khác dành cho mình. Đặng Thùy Trâm đã viết: "Có những lời nửa đùa nửa thật ghen với tình thương mà mọi người đã dành cho mình. Mình cũng suy nghĩ về những lời nói đùa đó nhưng suy ra cho cùng đâu phải mọi người thương mình vì hai chữ Bác sĩ." Điều này cho thấy, dù là một bác sĩ, Trâm không bao giờ tự mãn mà luôn coi tình cảm mà mọi người dành cho mình là tình cảm chân thành, không vì danh phận hay chức vụ mà có. Tâm hồn nhân hậu của Trâm còn thể hiện qua sự nhớ nhung sâu sắc đối với những người thân yêu và đồng đội. Cô viết về "một người bạn hiền lành," "một đứa em tinh nghịch," hay "một đứa em trai miền Nam,"... tất cả những người này đều để lại trong lòng cô một tình cảm đặc biệt, sâu nặng. Mỗi ký ức đều là những mảnh ghép của một tình yêu quê hương, đất nước không bao giờ phai mờ. Khi nhớ về họ, cô cảm thấy một niềm thương vô bờ bến, một niềm trăn trở về tương lai của đất nước, về một ngày "thắng lợi không xa nữa" nhưng cũng đầy những băn khoăn, lo âu: "Liệu có được thấy ngày hạnh phúc ấy nữa không?" Sự pha trộn giữa niềm hy vọng và nỗi lo âu này cho thấy tâm hồn cô vừa mạnh mẽ, vừa nhạy cảm, đầy trăn trở về tương lai đất nước và sự an yên của mọi người.
Trong khi Đặng Thùy Trâm thể hiện sự mềm mại, tình cảm qua những dòng nhật ký của mình, thì Nguyễn Văn Thạc lại thể hiện vẻ đẹp tâm hồn mạnh mẽ, kiên cường và lý tưởng. Trong đoạn nhật ký, Thạc bộc lộ những khát khao, ước mơ cháy bỏng về một cuộc sống cống hiến cho đất nước, thể hiện qua những suy nghĩ về hành trình đi qua Trường Sơn, ngắm nhìn những cánh rừng đã bị tàn phá. Đặc biệt, dòng suy nghĩ: "Phải trả một giá khá đắt. Nhưng có hề gì, không dám hy sinh làm gì có hạnh phúc, niềm vui?" đã khẳng định tinh thần hy sinh, sẵn sàng đánh đổi để đạt được lý tưởng cao cả. Tâm hồn của Thạc không chỉ đơn thuần là niềm vui sống, mà là sự hy sinh vì lý tưởng chung, vì đất nước. Trong đoạn nhật ký tiếp theo, Thạc thể hiện một quan niệm sống đầy lý tưởng: "Khi mình đã cống hiến cho cuộc đời một tâm hồn chính trực và cao cả - Biết yêu và biết ghét – Biết lăn lộn trong cái bình dị của cuộc sống mà cảm hiểu hạnh phúc không có gì so sánh nổi." Những lời này không chỉ thể hiện ý chí vững vàng mà còn khẳng định một triết lý sống cao đẹp, đề cao sự chính trực, lòng yêu thương và khả năng hy sinh vì cộng đồng. Tâm hồn của Thạc là một tâm hồn không chỉ biết yêu thương mà còn biết ghét cái xấu, biết đấu tranh vì cái tốt đẹp. Chính vì vậy, vẻ đẹp tâm hồn của Thạc không chỉ là sự lý tưởng hóa mà còn là một sự trưởng thành trong nhận thức, trong khả năng đối mặt với gian khó và chấp nhận hy sinh.
Cả hai đoạn nhật ký đều thể hiện vẻ đẹp tâm hồn sâu sắc của những con người trẻ tuổi, đầy lý tưởng và lòng yêu nước. Tuy nhiên, giữa Đặng Thùy Trâm và Nguyễn Văn Thạc có sự khác biệt rõ rệt trong cách thể hiện tình cảm và lý tưởng sống. Đặng Thùy Trâm là một cô gái có trái tim nhân hậu, ấm áp. Cô sống trong tình yêu thương của gia đình, bạn bè và đất nước. Tâm hồn cô hướng về những người thân yêu với sự nhớ nhung, lo lắng, nhưng cũng tràn đầy hy vọng về tương lai tươi sáng. Cô lặng lẽ cảm nhận cuộc sống với sự ân tình và lòng nhân ái. Ngược lại, Nguyễn Văn Thạc là một con người lý tưởng, mạnh mẽ và kiên cường. Tâm hồn của Thạc được thể hiện qua sự quyết tâm, hy sinh và lý tưởng sống cao cả. Anh sẵn sàng dấn thân vào những thử thách để theo đuổi lý tưởng của mình, dù biết rằng cuộc sống có thể trả giá đắt cho những hy sinh đó. Vẻ đẹp tâm hồn của Thạc là sự mạnh mẽ, kiên cường và lý tưởng sống không lay chuyển.
Cả hai đoạn nhật ký đều phản ánh vẻ đẹp tâm hồn của những con người trẻ tuổi trong cuộc kháng chiến chống Mỹ. Đặng Thùy Trâm là hình mẫu của sự dịu dàng, nhân hậu, luôn sống vì người khác, trong khi Nguyễn Văn Thạc lại là hình mẫu của sự kiên cường, lý tưởng, sẵn sàng hy sinh vì sự nghiệp chung. Dù có sự khác biệt trong cách thể hiện, nhưng cả hai đều toát lên một phẩm chất đáng quý của thế hệ thanh niên trong thời kỳ chiến tranh: lòng yêu nước, khát khao cống hiến và hy sinh vì đất nước.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin