

Giúp e câ 2 ạ ngắn cx đc
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Tôi bối rối một lúc rồi nảy ra ý tưởng. “Cụ ơi, để con thử gọi lại cho số của con cụ xem sao nhé.” Cụ già gật đầu, ánh mắt lóe lên chút hy vọng. Tôi nhanh chóng lấy điện thoại của mình, bấm số và gọi.
Điện thoại của cụ vẫn vang lên tiếng chuông bình thường. Tôi ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức cụ lắc đầu, buồn bã: “Chuông thì reo, nhưng chẳng ai gọi đến cả...”
Nhìn cụ, tôi hiểu rằng điều cụ chờ đợi không phải là âm thanh chuông reo, mà là giọng nói thân thương của những người thân yêu. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi. “Cụ ơi, cụ có nhớ số của con cháu không? Để con gọi giúp cụ!”
Cụ già ngập ngừng, chậm rãi đọc lên một số điện thoại cũ. Tôi liền gọi ngay. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạ lẫm: “Alo, ai vậy?” Tôi giải thích nhanh tình huống, và hóa ra đó chính là cháu cụ.
Một lúc sau, giọng cụ run run, xen lẫn tiếng nấc: “Đúng rồi, con à... lâu rồi không gặp... bố nhớ các con lắm...” Tôi nhìn cụ, lòng nhẹ nhõm và cảm thấy ấm áp.
Hôm đó, cụ ra về với nụ cười, còn tôi thì thấy lòng mình tràn đầy hạnh phúc vì đã làm được một việc nhỏ bé nhưng ý nghĩa.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bài làm :
Cửa hàng nhỏ của tôi nằm sâu trong một con hẻm yên tĩnh. Mỗi buổi chiều, tôi thường ngồi bên cửa sổ, nhâm nhi tách cà phê và ngắm nhìn dòng người qua lại. Một hôm, một ông lão lưng còng bước vào cửa hàng. Đôi mắt ông đỏ hoe, khuôn mặt khắc khổ in hằn những vết nhăn của tuổi già.
"Cháu ơi, nhờ cháu sửa hộ chiếc điện thoại này", ông lão nói bằng giọng khàn khàn. Tôi nhận lấy chiếc điện thoại, cẩn thận kiểm tra thật kĩ lưỡng. Nhận thấy chiếc điện thoại không bị hỏng, tôi nhẹ nhàng bảo với cụ “Cụ ơi, điện thoại của cụ không hỏng gì đâu ạ!”Cụ già ngước đôi mắt mờ đục, buồn rầu nhìn anh thanh niên, giọng run run: “Sao đã lâu lắm rồi lão không nhận được cuộc gọi nào của con lão?"
Tôi bồi hồi trong giây lát. Giọng nói run rẩy của cụ già như chạm vào một góc sâu thẳm trong lòng tôi. Tôi hiểu, chiếc điện thoại không chỉ là một thiết bị liên lạc, mà còn là sợi dây kết nối cụ với con cái, là nơi chứa đựng những kỷ niệm ấm áp.
Trong khi đó, tôi chợt nhớ đến câu chuyện của bà mình. Bà cũng thường xuyên gọi điện cho mẹ tôi, dù chỉ là những cuộc gọi ngắn ngủi để hỏi thăm sức khỏe. Giọng nói ấm áp của bà qua điện thoại luôn là nguồn an ủi lớn lao cho mẹ.
Nghĩ đến đó, tôi quyết định sẽ giúp cụ. Tôi không chỉ cài đặt lại một số ứng dụng đơn giản, mà còn hướng dẫn cụ cách sử dụng. Tôi hy vọng rằng, qua chiếc điện thoại này, cụ sẽ có thể liên lạc với con cái thường xuyên hơn.
Những ngày sau đó, tôi thường xuyên đến thăm cụ. Chúng tôi trò chuyện rất nhiều về cuộc sống, về gia đình. Cụ kể cho tôi nghe về những kỷ niệm đẹp của tuổi trẻ, về tình yêu thương mà cụ dành cho con cái. Tôi lắng nghe, chia sẻ và cảm thấy mình như một người cháu đích thực của cụ.
Một hôm, khi đang sửa chữa một chiếc điện thoại khác, tôi bất ngờ nhận được một cuộc gọi. Đó là con trai của cụ. Anh ta cảm ơn tôi rất nhiều vì đã giúp bố mình. Anh ta kể rằng, anh đã rất lo lắng khi không liên lạc được với bố. Giờ đây, anh đã có thể nghe thấy giọng nói của bố mỗi ngày.
Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi biết rằng mình đã làm được một điều tốt. Việc giúp đỡ cụ già không chỉ là sửa chữa một chiếc điện thoại, mà còn là mang đến niềm vui và sự ấm áp cho một con người cô đơn.
chúc bạn học tốt !
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin