

Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư cho rằng:"Người vẫn còn mang vết thương đã toan đi chữa vết thương cho người khác. Tôi nghĩ nghề viết và người viết cũng đơn giản vậy, chữa lành, an ủi những vết thương của người đời để làm dịu vết thương của chính".
Câu nói trên của nhà văn Nguyễn Ngọc Tư và truyện ngắn "Bí ẩn làm nước" của Bảo Ninh gợi cho anh/chị suy nghĩ gì về vai trò chữa lành của văn chương?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`color {red} {B} color {orange} {a} color {yellow} {y} color {pink} {b} color {purple} {y} color {blue} {y}`
Văn chương, tựa như một người bạn tri kỷ, có khả năng xoa dịu những vết thương tinh thần của con người. Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư so sánh người viết với những người vẫn còn mang vết thương nhưng vẫn cố gắng đi chữa lành cho người khác. Điều này thể hiện sự đồng cảm và chia sẻ sâu sắc giữa người viết và người đọc. Người viết thường truyền tải những cảm xúc, những nỗi đau hay niềm vui của chính mình vào tác phẩm. Khi người đọc tiếp nhận những tác phẩm này, họ tìm thấy sự đồng cảm, thấy mình trong những dòng chữ, và từ đó cảm nhận được sự an ủi, chia sẻ. Truyện ngắn "Bí ẩn làm nước" của Bảo Ninh cũng minh họa rõ nét vai trò chữa lành của văn chương. Tác phẩm khắc họa những nỗi đau, mất mát và chiến tranh, nhưng qua đó, Bảo Ninh đã mở ra những cánh cửa mới, giúp độc giả hiểu thêm về giá trị của hòa bình, tình yêu và cuộc sống. Những câu chuyện trong văn chương không chỉ làm dịu đi những nỗi đau của người đọc mà còn giúp họ tìm thấy ý nghĩa và hy vọng trong cuộc sống.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin