

Bà ốm
Loan tưởng bà nội chỉ bị cảm cúm sơ sơ. Thế mà chiều hôm ấy, Loan đi học về, giật mình thấy mẹ rơm rớm nước mắt bảo bố và bác Xuân đã cảng bà đi cấp cứu ở bệnh viện huyện. Suốt đêm, mẹ và Loan ít ngủ, thương bà, lo cho bà.
Hôm sau, bố ở huyện về, báo tin bà đã tỉnh, không có gì đáng ngại nữa. Bà dặn Loan phải chăm học, nhớ cho mái mơ ăn thêm rau (nó thích ăn rau lắm) và nhốt riêng con gà ri ra, kẻo nó hay bị con gà khác bắt nạt, tội nghiệp nó.
Ôi, mới vắng bà có mấy ngày mà đàn gà cứ ngơ ngác cả ra. Bà chăm chúng nó thế thảo nào! Còn Loan thì nhìn vào đâu, sờ vào cái gì cũng thấy thiếu bà. Cái bình vôi ăn trầu của bà kia. Cái chổi bà thường luôn tay quét. Cái rế, cái nồi, cái rổ bát, bao giờ cũng chùi cũng xếp gọn gàng. Đến cây cối ngoài vườn cũng nhớ bà, các ngọn mướp cứ ngóc đầu lên chờ đợi được bàn tay tưới tắm. Cái giường bà nằm mà trống vắng buồn thiu, con cóc ở trong gầm cũng như sốt ruột, cứ nhẩy ra rồi lại nhẩy vào.
Vì phải đi thi, Loan không lên huyện thăm bà được. Nó chọn đúng mười quả trứng gà tươi nhất, do con gà mái hoa của nó đẻ - gửi bố mang đi biếu bà. Nó không quên viết gửi bà mấy chữ: Bà yêu quý của cháu.
Bà cứ yên tâm chữa bệnh, mẹ cháu mải làm đồng, cháu tưới vườn và chăm đàn gà đúng như lời bà dặn. Cháu làm bài thi tốt lắm, bà ạ.
Cháu Loan của bà.
Trong thư nó không nói gì về mười quả trứng nó đã gửi biếu bà cả. Nó vốn là đứa trẻ tế nhị. Hôm ấy đúng ngày chủ nhật, bố đón bà ở bệnh viện huyện về. Bà còn xanh lắm, tay phải chống gậy, nhưng bà cười từ ngoài sân cười vào. Loan chạy ra ôm lấy bà, giụi đầu vào ngực áo bà, khóc òa lên. Bà xoa xoa tóc Loan mắng yêu:
- Bố mày! Bà có chết đâu mà khóc! Nín đi, bà cho quà đây....
Loan nắm lấy tay bà, dắt bà vào giường. Bà bảo bố đưa cho bà cái bị. Bà xếp ra hai quả cam, sáu quả chuối và năm quả trứng gà. Bà bảo:
- Đây bà thưởng cho.... Nín đi, nín đi nào!...
Loan ngước nhìn bà, khúc khích cười, nhưng miệng nó cười, mà mắt thì vẫn khóc. Vì nó biết bà đã dành dụm không ăn hết trứng và các thứ quà của nó cùng mọi người gửi biếu bà. Bà ơi, cháu yêu bà, cháu thương bà quá!
(Trích Những truyện hay viết cho thiếu nhi, Vũ Tú Nam (*), NXB Kim Đồng, năm 2019, tr 215-217)(*) Vũ Tú Nam (1929 - 2020) được xem là cây bút gạo cội, một cây đa cây đề thành công trong làng văn Việt Nam ở cả hai lĩnh vực, viết cho người lớn và trẻ em. Ông viết cả truyện ngắn, ký và thơ nhưng sở trường là truyện ngắn. Những áng văn của ông đẹp, giàu cảm xúc, cô đọng được viết nên từ chính tấm lòng yêu quý và trân trọng thế hệ trẻ. Năm 2001 là một trong những nhà văn được trao tặng Giải thưởng Nhà nước về văn học và nghệ thuật.
Câu 1:Chỉ ra và phân tích tác dụng của một phép tu từ có trong câu văn sau: Đến cây cối ngoài vườn cũng nhớ bà, các ngọn mướp cứ ngóc đầu lên chờ đợi được bàn tay tưới tắm. Cái giường bà nằm mà trống vắng buồn thiu, con cóc ở trong gầm cũng như sốt ruột, cứ nhẩy ra rồi lại nhẩy vào nhân hóa
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`Câu 1:` Chỉ ra và phân tích tác dụng của một phép tu từ có trong câu văn:
"Đến cây cối ngoài vườn cũng nhớ bà, các ngọn mướp cứ ngóc đầu lên chờ đợi được bàn tay tưới tắm. Cái giường bà nằm mà trống vắng buồn thiu, con cóc ở trong gầm cũng như sốt ruột, cứ nhẩy ra rồi lại nhẩy vào."
`@` BPTT: Nhân hoá:
`+` Cây cối ngoài vườn`-` Nhớ
`+` Các ngọn mướp`-` Ngóc đầu lên chờ đợi
→ Nhân hoá bằng cách sử dụng từ ngữ vốn chỉ hoạt động, tính chất của con người để chỉ hoạt động, tính chất của sự vật.
`⇒` Tác dụng:
`+` Làm cho câu văn có âm hưởng , sinh động, tăng sức gợi hình, gợi cảm, hấp dẫn người đọc, thể hiện ngòi bút tài năng của tác giả.
`+` Các sự vật, cây cối, ngọn mướp được nhân hoá qua những từ ngữ: "nhớ, ngóc đầu lên chờ đợi" đã làm cho những sự vật này trở nên có hồn, có cảm xúc, gần gũi với người đọc hơn. Đồng thời cũng đã thể hiện được sự trống vắng khi bà không có ở nhà, mọi vật dường như đều nhớ nhung, mong mỏi bà.
`+` Qua đây, tác giả đã thể hiện nỗi nhớ nhung bà của Loan. Từ đó cho thấy tình yêu thương, trân trọng bà tha thiết của nhân vật này.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trong câu văn: "Đến cây cối ngoài vườn cũng nhớ bà, các ngọn mướp cứ ngóc đầu lên chờ đợi được bàn tay tưới tắm. Cái giường bà nằm mà trống vắng buồn thiu, con cóc ở trong gầm cũng như sốt ruột, cứ nhảy ra rồi lại nhảy vào", tác giả đã sử dụng phép tu từ nhân hóa một cách khéo léo. Cây cối, ngọn mướp, cái giường và con cóc được gán cho những cảm xúc, hành động như con người: "nhớ bà," "ngóc đầu lên," "trống vắng buồn thiu," "sốt ruột." Phép nhân hóa làm cho sự vật trở nên sống động, gợi cảm xúc gần gũi và dễ cảm nhận hơn. Đồng thời, nó bộc lộ tình cảm sâu sắc của Loan dành cho bà, thể hiện sự trống trải, buồn bã của ngôi nhà khi thiếu vắng bàn tay chăm sóc của bà. Nhờ đó, đoạn văn trở nên giàu cảm xúc, truyền tải sinh động tình yêu thương và sự gắn bó giữa bà và cháu, khiến người đọc cảm nhận được nỗi nhớ nhung và trân trọng tình thân.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin