

Hãy viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội để lại cho em suy nghĩ , tình cảm sâu sắc . Bài viết có kết hợp yếu tố miêu tả , biểu cảm hoặc cả hai yếu tố trên .
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đề bài: Kể lại một hoạt động xã hội để lại cho em suy nghĩ, tình cảm sâu sắc
Bài làm
Vào một buổi sáng mùa hè năm ngoái, trường em tổ chức một hoạt động từ thiện đầy ý nghĩa: thăm và tặng quà cho các em nhỏ tại một trung tâm bảo trợ xã hội trong thành phố. Hoạt động này không chỉ để lại trong em nhiều suy nghĩ mà còn khiến em tràn ngập những cảm xúc khó quên.
Hôm ấy, mặt trời lên cao, những tia nắng rực rỡ len lỏi qua những tán cây xanh mướt. Chúng em, những học sinh trong đội tình nguyện, mặc đồng phục gọn gàng, mang theo những phần quà nhỏ như sách vở, bánh kẹo và đồ chơi đã được chuẩn bị cẩn thận từ trước. Khi chiếc xe chở chúng em dừng lại trước cánh cổng sơn màu xanh cũ kỹ của trung tâm, trái tim em bỗng chốc đập nhanh hơn vì không biết sẽ gặp những gì phía bên trong.
Bước vào khuôn viên, đập vào mắt em là những dãy nhà nhỏ với những bức tường đã nhuốm màu thời gian. Những em nhỏ ở đây, dù quần áo đơn sơ, gương mặt vẫn ánh lên sự háo hức. Khi nhìn thấy chúng em, các em vẫy tay chào, miệng cười rạng rỡ, như những tia nắng nhỏ làm bừng sáng cả không gian.
Em đặc biệt nhớ đến một cậu bé tên Minh, khoảng tám tuổi. Minh có đôi mắt to tròn nhưng đôi chân bị tật, phải ngồi trên xe lăn. Minh kể rằng em rất thích đọc sách nhưng sách của trung tâm đã cũ và không còn đủ trang. Khi em tặng Minh một cuốn truyện tranh mới, cậu bé ôm cuốn sách vào lòng, ánh mắt ánh lên sự hạnh phúc khó tả. Lúc đó, em chợt nhận ra rằng những điều nhỏ bé mà mình mang đến có thể là cả một thế giới mới mẻ và đầy niềm vui cho các em.
Buổi thăm kết thúc trong những cái ôm ấm áp và những lời cảm ơn chân thành. Trên đường về, em không ngừng nghĩ về những gì mình đã chứng kiến. Những em nhỏ ấy dù hoàn cảnh khó khăn vẫn lạc quan, yêu đời. Điều đó khiến em hiểu rằng, hạnh phúc không phải là có tất cả mọi thứ, mà là biết trân trọng những gì mình đang có.
Hoạt động từ thiện này đã giúp em nhận ra giá trị của sự sẻ chia và yêu thương. Từ đó, em luôn tự nhủ sẽ cố gắng giúp đỡ người khác nhiều hơn, dù chỉ bằng những hành động nhỏ bé. Đây thật sự là một kỷ niệm đáng nhớ và ý nghĩa trong cuộc đời em.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Chuyến đi thiện nguyện đến bản Sài, một ngôi làng nhỏ heo hút trên vùng núi phía Bắc, là kỷ niệm mà tôi sẽ mãi khắc ghi trong lòng. Đó không chỉ là một hành trình mang theo những món quà vật chất, mà còn là cơ hội để tôi cảm nhận sâu sắc về ý nghĩa của sự sẻ chia và tình người.
Sáng sớm hôm đó, khi mặt trời vừa ló rạng, đoàn thiện nguyện của chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình. Chiếc xe chở đầy áo ấm, sách vở và những túi gạo nhỏ xinh lăn bánh trên con đường đất đỏ lồi lõm. Hai bên là những triền đồi xanh mướt, điểm xuyết vài nếp nhà sàn cũ kỹ thấp thoáng giữa làn sương mờ. Không khí se lạnh nhưng lòng tôi lại tràn ngập sự háo hức, mong chờ.
Khi đến nơi, cảnh tượng trước mắt khiến tôi không khỏi nghẹn lòng. Những đứa trẻ với đôi má đỏ hây, bàn chân nứt nẻ vì giá rét chạy ùa ra đón đoàn. Chúng mặc những chiếc áo mỏng manh, bạc màu, có em còn khoác lên mình chiếc áo đã rách tả tơi. Ánh mắt của các em sáng lấp lánh, nhưng ẩn chứa trong đó là một sự thiếu thốn đến xót xa.
Chúng tôi nhanh chóng bắt tay vào công việc. Một nhóm sắp xếp quần áo và phát cho các em, nhóm khác dựng lều để chuẩn bị bữa ăn nóng hổi. Tôi được giao nhiệm vụ phát sách vở và đồ dùng học tập. Khi trao từng cuốn vở, từng chiếc bút cho các em, tôi cảm nhận được niềm vui lan tỏa trong ánh mắt và nụ cười của chúng. Một cậu bé chừng 8 tuổi ôm chặt quyển sách vào lòng, líu ríu nói:
-“Em cảm ơn chị, giờ em có sách mới để học rồi!”
Câu nói giản dị ấy làm tôi cay cay khóe mắt. Ở nơi này, những thứ tưởng chừng như bình thường lại trở thành món quà quý giá biết bao.
Buổi chiều, chúng tôi tổ chức một buổi giao lưu nhỏ với các em. Tiếng cười đùa vang vọng cả góc núi khi chúng tôi cùng chơi trò kéo co hay dạy các em hát. Tôi còn nhớ mãi đôi bàn tay nhỏ nhắn nhưng thô ráp của một cô bé nắm chặt tay tôi khi chúng tôi cùng nhau nhảy múa. Cô bé ngước lên, đôi mắt đen láy lấp lánh:
-“Chị ơi, sau này chị lại đến nhé!”
Khi hoàng hôn buông xuống, đoàn chúng tôi tạm biệt người dân và các em nhỏ. Nhìn theo bóng dáng những đứa trẻ đứng vẫy tay tạm biệt, lòng tôi trào dâng nhiều suy nghĩ. Chuyến đi này không chỉ để giúp đỡ người khác, mà còn giúp tôi nhận ra giá trị của sự cho đi. Tôi học được rằng niềm vui lớn nhất không phải là nhận về, mà là trao đi – trao yêu thương, hy vọng và cả những nụ cười.
Trở về nhà, hình ảnh những đôi mắt sáng ngời ấy vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Tôi tự nhủ rằng, dù cuộc sống có bận rộn hay khó khăn thế nào, tôi cũng sẽ luôn dành thời gian để tham gia những hoạt động như thế. Vì tôi tin rằng, khi chúng ta cho đi, cuộc đời sẽ trở nên ý nghĩa và trọn vẹn hơn rất nhiều.
Bảng tin
37
1006
15
Bạn thêm ý cho mình ở đoạn thứ 2 là thêm phần địa điểm được ko á