

Đề bài hãy viết bài văn kể lại một hoạt động xã hội để lại cho em suy nghĩ, tình cảm sâu sắc. Bài viết có kết hợp các yếu tố miêu tả, biểu cảm hoặt hai yếu tố trên. (Ko coppy trên mạng, ko cho dàn ý.)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Cơn bão số 3 đi qua, nhưng những vết thương mà nó để lại cho đồng bào miền Bắc vẫn còn in hằn trên từng mái nhà xiêu vẹo, từng con đường ngập trong bùn đất và cả những đôi mắt đượm buồn của người dân nơi đây. Mỗi bản tin thời sự phát sóng đều khiến trái tim em nặng trĩu những nỗi buồn man mác. Em thấy rõ dáng dấp hao gầy của những cụ già đang run rẩy giữa đống đổ nát, những em nhỏ co ro trong manh áo mỏng dính, đôi mắt ngơ ngác đầy bất an. Từ nỗi xót xa ấy, trường em đã phát động một phong trào quyên góp để sẻ chia phần nào khó khăn với đồng bào. Buổi quyên góp ấy không chỉ đơn thuần là một hoạt động tình nguyện, mà còn để lại trong em những bài học sâu sắc và cảm xúc khó quên.
Sáng hôm đó, sân trường em trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng của mùa thu, một chiếc bàn lớn được kê ngay giữa sân trường, phủ lên tấm băng-rôn màu đỏ với dòng chữ trắng nổi bật: “Chung tay hỗ trợ đồng bào miền Bắc vượt qua cơn bão số 3”. Xung quanh là những thùng lớn để chứa các món đồ quyên góp. Từ sáng sớm, các bạn học sinh đã mang theo những gói quà, từ quần áo, chăn màn, sách vở cho đến gạo, mì tôm và cả tiền mặt. Có bạn còn cẩn thận gói ghém từng chiếc áo len, từng đôi giày, tự tay ghi lời nhắn nhủ đầy yêu thương: “Gửi đến bà con miền Bắc thân yêu, mong mọi người sớm vượt qua khó khăn.”
Lớp em cũng háo hức tham gia. Từng bạn một lần lượt bước lên bàn quyên góp. Nhìn xung quanh, em thấy không khí thật đầm ấm. Một bạn nhỏ lớp 6 nâng niu chiếc lợn đất mà bạn ấy đã cẩn thận mang từ nhà đến. Khi đập vỡ, những đồng tiền lẻ rơi ra tứ tung, ánh mắt bạn ánh lên đốm lửa hạnh phúc, như thể bạn vừa làm được một điều gì đó thật lớn lao. Một bạn khác thì mang theo những cuốn sách còn mới tinh, nói rằng muốn các bạn nhỏ vùng lũ có sách học tập lại sau khi trường học được khôi phục.
Khi đến lượt mình, em đặt số tiền tiết kiệm từ những lần nhịn ăn vặt vào chiếc thùng quyên góp. Trong khoảnh khắc ấy, em cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm. Mặc dù số tiền em đóng góp không lớn, nhưng em tin rằng, nếu mỗi người đều góp một phần nhỏ, chúng ta sẽ tạo nên điều kỳ diệu. Em cũng chuẩn bị một túi quần áo cũ, là những chiếc áo ấm mà em từng mặc khi còn bé. Nghĩ đến việc chúng có thể giúp một em nhỏ khác bớt lạnh trong mùa đông khắc nghiệt, em cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau buổi quyên góp, các thầy cô và đội tình nguyện đã nhanh chóng phân loại và sắp xếp những món đồ để gửi tới miền Trung. Trong buổi tổng kết, thầy hiệu trưởng đứng trước toàn trường và xúc động chia sẻ:
“Dù những gì chúng ta quyên góp hôm nay không thể xoa dịu hết nỗi đau mất mát, nhưng tôi tin rằng tấm lòng của mỗi người là nguồn động viên to lớn nhất dành cho đồng bào. Chính sự đoàn kết và yêu thương sẽ giúp họ vượt qua mọi khó khăn.”
Lời nói ấy như khắc sâu trong lòng em, khiến em hiểu rằng giá trị của sự sẻ chia không nằm ở vật chất, mà chính là tấm lòng của mỗi người. Trong khoảnh khắc đó, em cảm nhận rõ ràng sức mạnh của tình người, sức mạnh kết nối những trái tim dù ở xa cách nhau hàng trăm cây số. Buổi quyên góp hôm ấy không chỉ là một hoạt động thiện nguyện mà còn là một bài học lớn cho em. Em nhận ra rằng, trong những lúc khó khăn nhất, tình yêu thương luôn là ngọn lửa soi sáng và sưởi ấm những tâm hồn. Em cũng hiểu rằng, đôi khi chỉ cần một hành động nhỏ bé thôi cũng có thể tạo nên niềm hy vọng lớn lao cho người khác.
Mỗi lần nhớ lại hình ảnh những thùng đồ chật kín quà tặng, những gương mặt rạng rỡ của các bạn và ánh mắt ấm áp của thầy cô, em lại cảm thấy mình cần sống trách nhiệm hơn. Dù chỉ là một học sinh, em tin rằng mình có thể làm được nhiều điều ý nghĩa để góp phần xây dựng một xã hội đầy tình yêu thương. Những giọt nước mắt của người dân miền Trung hôm nay sẽ sớm được thay bằng nụ cười, nhờ vào sự chung tay của tất cả mọi người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin