

Viết bài văn nghị luận so sánh, đánh giá 2 tác phẩm "Chuyện chức phán sự đền Tản Viên" của Ngô Tử Văn và "trên đỉnh non Tản " Nguyễn Tuân
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Mik gửi
So sánh và đánh giá tác phẩm "Chuyện chức phán sự đền Tản Viên" của Ngô Tử Văn và "Trên đỉnh non Tản" của Nguyễn Tuân
Mở bài:
Trong nền văn học Việt Nam, những tác phẩm viết về con người và đất nước luôn mang trong mình giá trị tinh thần sâu sắc. "Chuyện chức phán sự đền Tản Viên" của Ngô Tử Văn và "Trên đỉnh non Tản" của Nguyễn Tuân là hai tác phẩm nổi bật trong kho tàng văn học, mặc dù ra đời trong những hoàn cảnh khác nhau, nhưng đều có chung một mối liên hệ đặc biệt với núi Tản Viên – một trong những danh lam thắng cảnh nổi tiếng của đất nước. Dù thế, mỗi tác phẩm lại mang đến những cảm nhận riêng biệt về con người và thiên nhiên, đồng thời phản ánh những tư tưởng, quan niệm khác nhau của các tác giả về cuộc sống và nhân sinh.
Thân bài:
1. Về bối cảnh sáng tác và thể loại:
"Chuyện chức phán sự đền Tản Viên" là một tác phẩm truyện ngắn thuộc thể loại văn học cổ điển, được viết dưới hình thức văn xuôi. Ngô Tử Văn đã sử dụng câu chuyện dân gian để phản ánh bản chất của con người trong xã hội phong kiến, qua đó phê phán những bất công, tham nhũng trong bộ máy quan liêu. Tác phẩm này không chỉ miêu tả thế giới thần linh, mà còn chứa đựng những yếu tố hài hước, châm biếm trong cách xây dựng các nhân vật.
Trong khi đó, "Trên đỉnh non Tản" của Nguyễn Tuân lại thuộc thể loại ký sự, được viết vào giai đoạn đất nước mới giành được độc lập, là một tác phẩm giàu chất văn hóa, ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên và con người Việt Nam. Nguyễn Tuân thể hiện sự tôn kính đối với cảnh vật, đồng thời khắc họa sự hùng vĩ, bao la của núi non Tản Viên, qua đó bộc lộ tâm hồn yêu thiên nhiên và con người của tác giả.
2. Về hình ảnh núi Tản Viên:
Trong "Chuyện chức phán sự đền Tản Viên," núi Tản Viên được miêu tả qua một góc độ rất đặc biệt, liên quan đến các sự kiện kỳ bí xảy ra tại đền thờ thần Tản Viên. Đây là nơi mà các sự kiện phi lý, thần thoại diễn ra, tạo nên những tình huống vừa hài hước vừa sâu sắc. Núi Tản Viên trong tác phẩm này không chỉ là một thắng cảnh thiên nhiên, mà còn là nơi mà các mâu thuẫn của xã hội và con người được phơi bày.
Ngược lại, trong "Trên đỉnh non Tản," núi Tản Viên được khắc họa qua lăng kính của sự ngưỡng mộ, tôn vinh. Nguyễn Tuân đã dùng ngòi bút tài hoa để miêu tả vẻ đẹp hùng vĩ, uy nghi của núi Tản, đồng thời truyền tải cảm giác kỳ vĩ của thiên nhiên. Núi Tản Viên trong tác phẩm này không chỉ là một phần của đất nước mà còn là một phần linh hồn của con người Việt Nam, thể hiện sự kết nối giữa con người và thiên nhiên.
3. Về hình tượng nhân vật:
Trong "Chuyện chức phán sự đền Tản Viên," nhân vật chính Ngô Tử Văn là một quan chức trong bộ máy phong kiến, nhưng lại vô cùng lương thiện và có cái nhìn phê phán về xã hội. Qua nhân vật này, Ngô Tử Văn gửi gắm thông điệp về sự vô lý của những quy tắc, giá trị trong xã hội phong kiến, đồng thời làm nổi bật sự yếu đuối của con người trước thế lực siêu nhiên.
Trong "Trên đỉnh non Tản," nhân vật chính là Nguyễn Tuân – một con người yêu thiên nhiên, tìm đến những vùng đất thiêng liêng để cảm nhận vẻ đẹp của đời sống và khám phá bản thân. Nhân vật Nguyễn Tuân trong tác phẩm này thể hiện rõ sự kết nối giữa con người và thiên nhiên, đồng thời cũng thể hiện một phong cách sống tự do, đầy kiêu hãnh.
4. Về thông điệp và giá trị tư tưởng:
"Chuyện chức phán sự đền Tản Viên" qua việc xây dựng câu chuyện kỳ bí, hài hước, đã chỉ ra những yếu kém trong xã hội phong kiến, đồng thời phê phán thói quan liêu, bất công của hệ thống quan lại. Ngô Tử Văn mang đến một thông điệp về sự vô lý của quyền lực và những bất công trong xã hội, thể hiện sự đấu tranh giữa cái thiện và cái ác, giữa thần thánh và con người.
"Trên đỉnh non Tản" của Nguyễn Tuân lại là một tác phẩm ca ngợi vẻ đẹp thiên nhiên, đồng thời thể hiện tư tưởng nhân sinh cao cả về mối quan hệ giữa con người và thiên nhiên. Tác phẩm là lời khẳng định về vẻ đẹp của non sông đất nước và một tinh thần yêu nước sâu sắc, khát vọng vươn tới những giá trị tinh thần cao đẹp.
Kết bài:
Dù có những khác biệt về thể loại, nội dung và cách tiếp cận, cả hai tác phẩm "Chuyện chức phán sự đền Tản Viên" của Ngô Tử Văn và "Trên đỉnh non Tản" của Nguyễn Tuân đều phản ánh một phần đặc sắc của văn hóa và tâm hồn dân tộc Việt Nam. Trong khi Ngô Tử Văn sử dụng sự châm biếm và phê phán xã hội để bày tỏ quan điểm của mình, Nguyễn Tuân lại tìm kiếm vẻ đẹp trong thiên nhiên và tinh thần yêu nước, đồng thời làm nổi bật sự hào hùng của đất nước. Chính vì vậy, mỗi tác phẩm đều mang đến những giá trị sâu sắc và có ý nghĩa trong việc hiểu biết về con người, thiên nhiên và lịch sử của dân tộc Việt Nam.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trong kho tàng văn học dân gian Việt Nam, các tác phẩm truyện cổ tích và truyền thuyết không chỉ phản ánh đời sống, tín ngưỡng mà còn mang đậm những giá trị nhân văn. Hai tác phẩm Chuyện chức phán sự đền Tản Viên và Trên đỉnh non Tản đều gắn liền với thần thoại về Tản Viên Sơn Thánh, nhưng mỗi tác phẩm lại có cách tiếp cận và thể hiện khác nhau về nhân vật này và những giá trị văn hóa, đạo lý dân tộc. Việc so sánh và đánh giá hai tác phẩm này giúp ta hiểu rõ hơn về sự phát triển của văn học dân gian Việt Nam, cũng như những thông điệp sâu sắc mà tác giả gửi gắm.
Chuyện chức phán sự đền Tản Viên là một câu chuyện dân gian mang yếu tố hư cấu rõ rệt, kể về một vị thần Tản Viên được giao nhiệm vụ xét xử cho các vong hồn sau khi qua đời. Trong câu chuyện này, Tản Viên là một vị thần công bằng, minh bạch, nhưng lại gặp phải thử thách khi phải giải quyết một vụ kiện về cái chết của một con ma. Câu chuyện mang đậm yếu tố huyền thoại, với các yếu tố kỳ ảo và các tình huống gây cấn giữa các nhân vật.
Trên đỉnh non Tản lại là một câu chuyện có yếu tố thần thoại nhưng không hoàn toàn mang tính cách mạng hay sử thi như Chuyện chức phán sự đền Tản Viên. Câu chuyện này kể về cuộc hành trình lên đỉnh Tản Viên của một chàng trai trẻ với hy vọng tìm được sự giác ngộ, đạt được sự bình yên trong tâm hồn. Đây là câu chuyện mang đậm tính triết lý và phản ánh khát vọng vươn tới những giá trị cao cả như sự thanh tịnh, sự giác ngộ trong cuộc sống.
Trong Chuyện chức phán sự đền Tản Viên, Tản Viên Sơn Thánh hiện lên là một vị thần có quyền lực, giàu lòng nhân ái, nhưng cũng rất khôn ngoan, công bằng trong việc xét xử. Ông không chỉ là một vị thần có sức mạnh siêu nhiên mà còn là biểu tượng của công lý, của việc phân xử đúng sai một cách rõ ràng. Tác phẩm này đặc biệt chú trọng đến hình ảnh một vị thần thiêng liêng nhưng lại gần gũi và công minh, qua đó phản ánh sự tin tưởng vào công lý của xã hội phong kiến.
Trong Trên đỉnh non Tản, Tản Viên lại được khắc họa theo một chiều hướng khác. Ông không chỉ là vị thần cai quản thiên nhiên mà còn là biểu tượng của sự cao cả, thanh tịnh và sức mạnh vũ trụ. Tản Viên trong tác phẩm này không phải là một vị thần thực thi công lý hay quyền lực mà là một hình tượng về sự giác ngộ, con đường tìm kiếm sự thanh thản trong tâm hồn và đạt tới sự cao siêu. Tác phẩm thể hiện một sự tôn sùng đối với thiên nhiên, với những giá trị siêu việt mà Tản Viên đại diện.
Chuyện chức phán sự đền Tản Viên là một câu chuyện kể theo thể loại truyện cổ tích, sử dụng nhiều yếu tố kỳ ảo và hư cấu. Tác phẩm có một kết cấu chặt chẽ, với những tình huống mâu thuẫn, kịch tính và sự xuất hiện của các nhân vật như vong hồn, thần linh. Những yếu tố này khiến cho câu chuyện trở nên hấp dẫn và lôi cuốn, đồng thời phản ánh tín ngưỡng dân gian về sự quyền uy của các vị thần.
Trên đỉnh non Tản lại có một cách kể chuyện gần gũi và sâu sắc hơn về mặt triết lý. Tác phẩm này tập trung nhiều vào những khái niệm trừu tượng như sự giác ngộ, tĩnh lặng và hòa hợp với thiên nhiên. Câu chuyện có thể không kịch tính hay đầy những tình huống gay cấn, nhưng lại dễ dàng gây ấn tượng bởi chiều sâu triết lý và thông điệp về cuộc sống.
Chuyện chức phán sự đền Tản Viên phản ánh sự tin tưởng vào công lý và sự cai quản của các thế lực siêu nhiên trong xã hội phong kiến. Tác phẩm này khuyến khích con người sống thiện lương, tuân thủ pháp luật và tìm kiếm công lý, đồng thời nhấn mạnh rằng thần thánh sẽ giúp đỡ những người ngay thẳng, công chính. Nhờ cách xây dựng tình huống kịch tính, kèm theo những yếu tố kỳ ảo, tác phẩm mang đến một cảm giác thần bí, đồng thời phản ánh tín ngưỡng thờ thần linh của người dân Việt Nam.
Trên đỉnh non Tản, mặc dù không có sự kịch tính như Chuyện chức phán sự đền Tản Viên, nhưng lại đề cao giá trị triết lý về sự tu tâm, tìm kiếm sự thanh thản, sự giác ngộ trong cuộc sống. Tác phẩm này có giá trị trong việc phản ánh khát vọng vươn tới những điều cao cả, siêu việt, đồng thời thể hiện tình yêu thiên nhiên và sự hòa hợp với vũ trụ. Đây là một tác phẩm hướng con người đến sự bình an trong tâm hồn và trí tuệ.
Cả hai tác phẩm Chuyện chức phán sự đền Tản Viên và Trên đỉnh non Tản đều là những tác phẩm tiêu biểu của văn học dân gian Việt Nam, mỗi tác phẩm mang một giá trị nghệ thuật và tư tưởng riêng biệt. Nếu Chuyện chức phán sự đền Tản Viên khắc họa hình ảnh Tản Viên như một vị thần công minh, mang lại công lý cho xã hội thì Trên đỉnh non Tản lại xây dựng Tản Viên như một biểu tượng của sự thanh tịnh, khát vọng giác ngộ. Mặc dù có những sự khác biệt trong nội dung và cách thể hiện, cả hai tác phẩm đều phản ánh những giá trị quan trọng của văn hóa Việt Nam: lòng tin vào công lý, sự tôn sùng thiên nhiên và khát vọng sống tốt đẹp.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Văn học Việt Nam, qua từng chặng đường phát triển, luôn là nơi kết tinh vẻ đẹp tâm hồn và khí phách dân tộc. Nếu thời trung đại hướng ngòi bút vào việc khẳng định chính nghĩa, ca ngợi người anh hùng dám chống lại cái ác, thì văn học hiện đại lại chú trọng khám phá cái đẹp của con người và thiên nhiên trong chiều sâu văn hóa dân tộc. Tiêu biểu cho hai tinh thần ấy là “Chuyện chức phán sự đền Tản Viên” của Ngô Tử Văn và “Trên đỉnh non Tản” của Nguyễn Tuân - hai tác phẩm tuy cách nhau hàng thế kỷ nhưng cùng tỏa sáng trên nền trời văn học bởi chung một điểm gặp gỡ: ngợi ca cốt cách, bản lĩnh và vẻ đẹp thiêng liêng của con người Việt Nam.
Ở thời trung đại, Ngô Tử Văn - nhân vật chính trong truyện truyền kỳ của Nguyễn Dữ - hiện lên với tư thế “đầu đội trời, chân đạp đất”, dám một mình đối đầu với yêu ma để bảo vệ công lý và danh dự dân tộc. Hành động “đốt đền” tưởng như ngông cuồng mà lại mang tầm vóc của một người nghĩa sĩ - dám hành động vì dân, vì đạo lý. Từ một người dân thường, Tử Văn trở thành biểu tượng cho trí khí của kẻ sĩ nước Nam: cương trực, khẳng khái, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng nếu đó là giá phải trả cho chính nghĩa. Sau khi qua đời, Tử Văn được phong làm “Phán sự đền Tản Viên” – một kết thúc có hậu khẳng định chân lý cổ điển: chính nghĩa nhất định thắng gian tà. Ẩn sau lớp vỏ kỳ ảo của truyện truyền kỳ là tinh thần dân tộc mạnh mẽ, niềm tin vào công lý và linh hồn bất diệt của đất nước.
Nếu Ngô Tử Văn là biểu tượng của tinh thần chính nghĩa, thì Nguyễn Tuân trong “Trên đỉnh non Tản” lại là kẻ lữ khách tài hoa, tìm đến non thiêng để đối thoại với cái đẹp. Ngòi bút Nguyễn Tuân không chỉ tả cảnh mà còn “chạm” vào linh hồn của cảnh vật. Dưới con mắt ông, đỉnh Tản Viên không chỉ là ngọn núi, mà là “nóc nhà của đất Việt”, là biểu tượng của hồn thiêng sông núi. Từng vạt mây, làn sương, tiếng gió như mang hơi thở nghìn năm của dân tộc. Trong hành trình chinh phục đỉnh non Tản, Nguyễn Tuân đã gặp lại chính mình có một tâm hồn say mê, tự do và đắm đuối với vẻ đẹp đất nước. Qua đó, nhà văn gửi gắm niềm kiêu hãnh sâu xa: Việt Nam không chỉ có con người anh hùng, mà còn có thiên nhiên hùng vĩ và nền văn hóa giàu bản sắc.
Về nghệ thuật, “Chuyện chức phán sự đền Tản Viên” kết hợp hài hòa yếu tố thực - ảo, tạo nên sức hấp dẫn huyền bí mà vẫn thấm đẫm tinh thần nhân văn. “Trên đỉnh non Tản” lại tiêu biểu cho phong cách Nguyễn Tuân: ngôn ngữ tinh luyện, câu văn giàu nhạc điệu, cảm xúc bay bổng và chất “ngông” tài tử. Một bên là giọng văn cứng cỏi, khẳng định đạo lý; một bên là giọng văn phóng khoáng, tôn vinh cái đẹp. Hai phong cách khác nhau, nhưng đều hướng tới khẳng định giá trị tinh thần Việt Nam - chính nghĩa, tự do và lòng tự hào dân tộc.
“Chuyện chức phán sự đền Tản Viên” và “Trên đỉnh non Tản”, có một sợi dây vô hình nối kết: đó là niềm tin vào con người Việt Nam mạnh mẽ trong chiến đấu, tài hoa trong sáng tạo, và luôn gắn bó sâu sắc với hồn thiêng sông núi. Một Ngô Tử Văn chính trực, một Nguyễn Tuân tài hoa - cả hai đều là hình ảnh khác nhau của cùng một linh hồn Việt Nam bất diệt.
Bảng tin
0
20
0
Mình cảm ơn ạ