

Phân tích nhân vật My
Bầu trời của người cha
( Trích )
My lần từng bước trong bóng tối đến trước giá vẽ và ngồi xuống. Nhưng mỗi lần vẽ xong cô lại càng thấy thất vọng hơn. Và cũng đã bao nhiêu lần cô gục khóc trên giá vẽ. Cô khóc không phải vì sự thất bại trong nghệ thuật. Nói đúng hơn, chưa bao giờ cô đeo đuổi một thành công nào đó trong nghệ thuật. Cô chỉ vẽ như cô cần phải vẽ. Cô khóc về sự bất lực trong tình yêu của cô đối với người cha bệnh tật.
Cha cô vốn là một phi công lái máy bay quân sự trong chiến tranh. Sau giải
phóng ông chuyển sang lái máy bay dân sự. Sau mỗi chuyến bay trở về, ông say đắm kể cho mẹ con cô nghe về những vùng trời ông đã đi qua. Nhiều đêm, những câu chuyện của người cha đã đưa cô đến những vùng trời ấy trong giấc mơ.
Cô gặp những đứa bé trong suốt vừa bay vừa hát bên những bông hoa lạ.
“Hoa này là hoa gì, bạn nhỉ?”, cô hỏi.
“Hoa Anh My”, những đứa bé đồng thanh nói như hát.
“Ôi! Cùng tên với mình đấy - Cô thích thú kêu lên.
“Thế những con chim vàng óng kia là chim gì?”.
“Chim Tao Linh đấy”.
My định hỏi tiếp một câu thì chợt nghe một tiếng nổ. Những đứa bé vụt biến mất. My tỉnh giấc. Ngọn đèn ngủ vẫn tỏa ánh xanh nhạt trong nhà. Qua màn, My nhìn thấy ba mẹ cô đang ngồi quay ra cửa. Trên nền nhà có những mảnh cốc vỡ.
“Tôi không chịu nổi cuộc sống như thế này nữa rồi”, mẹ cô tức tưởi nói.
“Anh chưa làm một điều gì xúc phạm đến em cả. Anh không hiểu vì sao lâu nay em luôn luôn cảm thấy khó chịu khi anh về” (...)
- Còn anh chỉ thấy mang về cho vợ con anh những thứ ngớ ngẩn, hão huyền, hết sức vô dụng”.
“Em im đi. Em khác xưa quá nhiều rồi đấy”.
“Tôi không khác gì xưa có chẳng qua anh không nhận ra sự thật của cuộc đời này mà thôi" Mẹ có nói và đứng phắt dậy đi sang phòng bên. Ba có lúc đầu và đốt thuốc hút.
Một buổi sáng ít ngày sau đó, người cha phờ phạc nói với cô: “Ba và mẹ đã quyết định chia tay nhau. Chắc con cũng tự biết trước điều này”. My nấc lên khi nghe người cha nói vậy, cô bỗng thấy hoảng sợ và cô đơn khủng khiếp.
Khi My vừa kết thúc năm học cuối cùng thì cha cô bị tai nạn giao thông và bị liệt nửa người. Biết bệnh tình của người cha khó có thể hồi phục. My quyết định ngừng xin việc làm. Cô mở lớp dạy vẽ và tiếng Anh cho bọn trẻ, con cùng phố để kiếm tiền sinh sống và tiện có thời gian chăm sóc cha. Khi bóng tối đã trùm kín căn phòng thì người cha thì thầm: “Vùng trời... vùng trời, cha muốn trở lại... vùng trời”. Những lúc ấy, giọng người cha lạ lùng và xa xăm. Cô cảm thấy rùng mình và thương cha vô hạn.
Một đêm trong căn phòng của cô đầy mùi thuốc vẽ, trong đầu cô lóe lên ý nghĩ mang lại cho người cha vùng trời của ông về trên toàn. Sau ý nghĩ ấy, cô lao vào giá vẽ. Cô vẽ trong sự hoảng sợ mộng mị và mơ hồ về người cha. Và suốt hơn một năm qua cô đã vẽ, đã thất vọng và đã khóc.
Đêm đêm, cô đứng lặng hàng tiếng đồng hồ bên cửa sổ nhìn mãi vào vùng trời có những ngôi sao bé bỏng, ướt át và đầy bí ẩn kia. Cô như thoáng nghe thấy tiếng nói thì thầm của những ngôi sao và những vầng mây bạc trong những đêm sáng trăng. Cô lao vào giá vẽ và vẽ cho đến khi tưởng chừng như kiệt sức. Để rồi sáng sau tỉnh giấc, cô lại khóc cho những mảng mầu lạnh lẽo và bất động.
( Nguyễn Quang Thiều)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Trong mỗi gia đình, tình cảm cha con luôn mang một sức mạnh vô hình, là sợi dây kết nối sâu sắc giữa những thế hệ. Đó là tình yêu không lời, là sự hy sinh âm thầm và là nỗi lo lắng, đau đớn khi chứng kiến người thân yêu phải chịu đựng những mất mát, bệnh tật. Bầu Trời Của Người Cha là câu chuyện xúc động về nhân vật My một cô gái trẻ mang trong mình tình yêu mãnh liệt dành cho người cha, nhưng cũng phải đối mặt với sự bất lực khi chứng kiến người cha mình dần mất đi những ước mơ, hy vọng. Tình yêu của My không chỉ là sự hiếu thảo, mà là những hi sinh, những giọt nước mắt rơi trong cô đơn và thất vọng, khi mà những điều cô làm dường như không thể thay đổi được thực tại đau thương. Câu chuyện của My là hành trình khám phá sự kiên trì của con người khi đối diện với nỗi buồn và sự bất lực, là thông điệp về tình yêu vô điều kiện và những nỗi đau mà chỉ người con mới có thể cảm nhận được.
My là một cô gái mang trong mình một tình yêu lớn lao đối với người cha. Người cha của My từng là một phi công quân sự trong chiến tranh, sau đó trở thành phi công dân sự. Ông thường xuyên đi công tác và mang về những câu chuyện về những vùng trời xa xôi mà ông đã bay qua. Những câu chuyện ấy trở thành niềm đam mê của My. Cô luôn hình dung ra một thế giới lý tưởng, nơi những đứa trẻ bay lượn trên những cánh đồng hoa lạ, nơi có những cánh chim vàng óng bay lượn tự do giữa bầu trời rộng lớn. Những câu chuyện của người cha đã gieo vào tâm hồn cô những giấc mơ tươi đẹp, những vùng trời mà My mong muốn được bay lượn trong đó cùng cha. Cô cảm nhận được niềm vui trong những câu chuyện đó, và lòng khao khát tự do và khát vọng được khám phá những không gian mới rộng mở.
Tuy nhiên, ẩn sâu dưới những câu chuyện huyền bí của người cha là một sự thật đau đớn mà My không thể chấp nhận. Gia đình cô đang đối mặt với sự tan vỡ. Tình yêu giữa cha và mẹ cô ngày càng xa cách, và những cuộc cãi vã giữa họ không ngừng diễn ra. Mẹ cô không thể chịu nổi cuộc sống gia đình và thường xuyên bày tỏ sự bất mãn với người chồng của mình. Những lời nói đầy đau khổ của mẹ cô, “Anh chưa làm một điều gì xúc phạm đến em cả. Anh không hiểu vì sao lâu nay em luôn luôn cảm thấy khó chịu khi anh về” hay “Em im đi. Em khác xưa quá nhiều rồi đấy,” đã phản ánh sự rạn nứt trong tình cảm vợ chồng. My không thể hiểu được lý do tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy, cô cảm thấy hoang mang và đau đớn. Cô không thể tưởng tượng nổi rằng người cha mà cô luôn ngưỡng mộ lại trở thành một phần của nỗi đau trong gia đình.
Khi người cha bị tai nạn giao thông và bị liệt nửa người, My càng cảm thấy sự suy tàn của cha mình. Cô quyết định ngừng theo đuổi giấc mơ nghề nghiệp của mình, từ bỏ những cơ hội trong cuộc sống để chăm sóc cha. Cô mở lớp dạy vẽ và tiếng Anh cho trẻ em trong khu phố để kiếm sống và có thời gian chăm sóc cho người cha đau yếu. Cô làm tất cả chỉ để cha không cảm thấy cô đơn trong những tháng ngày dài của bệnh tật. Nhưng những điều cô làm dường như vẫn không thể cứu vãn được tình trạng của cha, và những mảng màu cô vẽ vẫn không thể vẽ lại được những vùng trời mà cha cô từng mơ ước. Cô cảm thấy mình hoàn toàn bất lực.
Những đêm dài, My vẫn ngồi bên giá vẽ, trong không gian tối tăm, đầy ắp mùi thuốc vẽ. Cô vẽ, nhưng mỗi bức tranh lại khiến cô càng thêm thất vọng. Cô không thể tái hiện lại được vùng trời mà người cha từng kể, không thể làm sống lại những giấc mơ của ông. Mỗi lần cô vẽ là một lần cô rơi nước mắt. Không phải vì thất bại trong nghệ thuật, mà vì sự bất lực trong tình yêu của mình đối với người cha đang đau đớn. Những nỗi buồn, sự thất vọng và đau khổ chất chứa trong trái tim My mỗi khi nhìn thấy người cha của mình kiệt quệ trong bệnh tật. “Vùng trời... vùng trời, cha muốn trở lại... vùng trời,” người cha thều thào trong những lúc bệnh tình trở nặng, và đó là những khoảnh khắc đau đớn mà My không thể chịu đựng nổi.
Tình yêu của My dành cho cha không chỉ là tình yêu của một đứa con đối với cha mẹ, mà còn là tình yêu của một người con gái luôn khao khát giúp cha quay trở lại với những vùng trời tự do mà ông đã từng trải qua. Cô không muốn cha phải sống trong sự tăm tối của bệnh tật, không muốn thấy ông phải vật lộn với sự bất lực của cơ thể mình. Cô muốn mang lại cho ông một chút gì đó của sự tự do, của những vùng trời rộng mở mà ông từng mơ ước. Vì vậy, My không ngừng vẽ, không ngừng chiến đấu với những bức tranh, dù cô biết rằng mình không thể tái tạo lại những giấc mơ ấy. Dù thất bại, cô vẫn tiếp tục với hy vọng rằng một ngày nào đó, cô sẽ có thể mang lại cho cha vùng trời của ông.
Với My, nghệ thuật không phải là một sự nghiệp, mà là cách để cô thể hiện tình yêu và sự hy sinh của mình đối với người cha. Những bức tranh không thể mang lại cho cô niềm vui, nhưng chúng là cách để cô gần gũi với cha hơn, là cách để cô tiếp tục sống với những giấc mơ của cha. My lao vào công việc vẽ với tất cả lòng thành, mặc dù cô biết rằng mình có thể không bao giờ vẽ được những gì mình mong muốn. Những giọt nước mắt của cô là minh chứng cho tình yêu vô bờ bến mà cô dành cho cha, và là nỗi đau mà cô phải gánh chịu trong quá trình chăm sóc cha.
Nhân vật My trong tác phẩm Bầu Trời Của Người Cha là hình ảnh của một người con gái đầy tình yêu thương nhưng cũng phải đối diện với sự bất lực. Cô yêu cha mình đến mức sẵn sàng từ bỏ những ước mơ của riêng mình, hy sinh hết thảy để chăm sóc người cha đau yếu. Nhưng cũng chính tình yêu đó lại khiến cô rơi vào sự thất vọng, bởi vì những gì cô làm không thể cứu vãn được người cha của mình. My chính là hiện thân của nỗi đau, sự hy sinh và tình yêu vô điều kiện của một người con gái đối với cha mẹ, khi mà đôi khi tình yêu không thể thay đổi được sự thật và không phải lúc nào cũng mang lại kết quả tốt đẹp. My không chỉ là nhân vật trong một câu chuyện, mà là hình ảnh của tất cả những người con gái, những người con phải gánh chịu nỗi đau và sự hy sinh trong cuộc sống gia đình, luôn mong muốn làm gì đó để giúp đỡ người thân, nhưng cũng chỉ có thể đứng nhìn trong bất lực.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin