

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Câu nói nổi tiếng của John C. Maxwell: "Giáo dục là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa tự do." Người thầy không chỉ là người truyền đạt kiến thức mà còn là hình mẫu về sự hy sinh và cống hiến cho học trò và đất nước. Bài thơ "Bàn chân thầy giáo" của Trần Đăng Khoa đã khắc họa hình ảnh người thầy vất vả, hy sinh cho sự nghiệp giáo dục và công cuộc đấu tranh bảo vệ Tổ quốc. Hình ảnh bàn chân thầy đã trở thành biểu tượng của sự hy sinh, sự kiên cường và tình yêu thương vô bờ bến.
Lấy nhan đề là "Bàn chân thầy giáo" Trần Đăng Khoa đã khắc họa hình ảnh bàn chân thầy và biểu tượng của sự hy sinh trong chiến tranh. Mở đầu bài thơ, Trần Đăng Khoa đã sử dụng hình ảnh bàn chân thầy vắng mặt, để thể hiện sự thiếu vắng người thầy trong những thời điểm khó khăn. "Thầy ngồi ghế giảng bài, Xếp cạnh bàn đôi nạng gỗ" gợi lên một hình ảnh thầy giáo không còn đầy đủ, bàn chân thầy đã mất trong chiến tranh. Trong kháng chiến, thầy không chỉ là người truyền đạt tri thức mà còn là người trực tiếp tham gia vào cuộc đấu tranh bảo vệ đất nước. Câu thơ "Bàn chân thầy gửi lại Khe Sanh hay Tây Ninh, Đồng Tháp?" thể hiện sự hy sinh của thầy trên chiến trường, để lại những dấu chân trên đất mẹ, nơi thầy đã chiến đấu để bảo vệ Tổ quốc.
Tiếp đến, Trần Đăng Khoa đã cho chúng ta thấy hình ảnh bàn chân thầy và Sự kiên cường và bền bỉ. Mặc dù bị thương mất một bàn chân, thầy vẫn trở về với nụ cười vui vẻ, tiếp tục công việc giảng dạy. "Năm nay thầy trở về, Nụ cười vui vẫn nguyên vẹn như xưa, Nhưng một bàn chân không còn nữa" thể hiện sự kiên cường, bền bỉ của thầy. Mặc dù đã mất mát, thầy vẫn vững vàng trở lại với công việc, tiếp tục sứ mệnh dạy học. "Đôi bàn chân, Ôi bàn chân" là lời thán phục, ngưỡng mộ của học trò dành cho sự kiên cường và lòng yêu nghề của thầy.
Không dừng lại ở đó, bàn chân thầy còn biểu tượng của tình yêu thương và trách nhiệm. Bàn chân thầy không chỉ là hình ảnh của sự hy sinh trong chiến tranh, mà còn là biểu tượng của tình yêu thương và trách nhiệm với học trò. "Bàn chân thầy, in lên cổng trường những chiều giá buốt, in lên cổng trường những đêm mưa dầm" là hình ảnh người thầy âm thầm cống hiến cho sự nghiệp giáo dục. Dù gian khổ thế nào, thầy vẫn không từ bỏ công việc, tiếp tục dạy dỗ thế hệ học trò, để lại những dấu chân vững vàng trong lòng học trò. "Chúng em nhận ra bàn chân thầy giáo, Như nhận ra cái chưa hoàn hảo của cả cuộc đời mình" - bàn chân thầy là hình ảnh của những giá trị tốt đẹp mà học trò cần học hỏi và trân trọng.
Bài thơ "Bàn chân thầy giáo" của Trần Đăng Khoa sử dụng thể thơ tự do, giúp tác giả tự do biểu đạt cảm xúc và suy tư mà không bị ràng buộc bởi quy tắc về số lượng âm tiết hay vần điệu. Thể thơ này linh hoạt trong việc xây dựng hình ảnh, đặc biệt là hình ảnh "bàn chân thầy" được lặp lại nhiều lần để khắc họa sự hy sinh, mất mát và lòng kiên cường của người thầy. Nghệ thuật sử dụng ẩn dụ, đối lập và phép lặp giúp tăng thêm sức mạnh biểu cảm cho bài thơ, đồng thời phản ánh những tình cảm chân thật của học trò đối với thầy. Hình ảnh "bàn chân thầy" không chỉ là một bộ phận cơ thể mà còn là biểu tượng của sự hy sinh và hành động, phản ánh cuộc chiến tranh bảo vệ Tổ quốc và những vết thương mà thầy phải gánh chịu. Cùng với đó, những câu thơ về tình yêu đất nước, về sự đau thương và niềm hy vọng đã tạo nên một không gian thơ vừa chân thành, vừa sâu sắc. Thể thơ tự do kết hợp với những thủ pháp nghệ thuật này tạo ra một tác phẩm đầy cảm xúc, thể hiện lòng kính trọng, sự biết ơn và tình yêu thương đối với người thầy, đồng thời là lời nhắc nhở về sự hy sinh, bền bỉ của những thế hệ đi trước.
Bài thơ "Bàn chân thầy giáo" là một tác phẩm tuyệt vời của Trần Đăng Khoa, khắc họa hình ảnh người thầy không chỉ trong vai trò người truyền đạt tri thức mà còn là người chiến sĩ, chiến đấu vì sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc. Đôi bàn chân thầy, dù đã mất một phần, vẫn là hình mẫu về sự hy sinh, kiên cường và lòng yêu thương. Như Nelson Mandela từng nói: "Giáo dục là vũ khí mạnh mẽ nhất mà bạn có thể sử dụng để thay đổi thế giới." Bàn chân thầy không chỉ để lại dấu ấn trên đất mẹ mà còn in sâu trong tâm trí học trò, dẫn dắt họ đi suốt cuộc đời.
@hnt
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Một tác phẩm văn học có giá trị không chỉ bởi hình thức nghệ thuật trau chuốt mà còn vì khả năng lay động tâm hồn người đọc và khơi dậy trong họ những cảm xúc đẹp đẽ, những suy ngẫm sâu xa về cuộc sống và con người. Văn học càng trở nên thiêng liêng khi mang trong mình sứ mệnh lưu giữ những kí ức hào hùng, tri ân những con người bình dị mà cao cả. Bài thơ Bàn chân thầy giáo là một tác phẩm như thế. Không hào nhoáng, không bi lụy, bài thơ lặng lẽ ghi lại hình ảnh người thầy giáo mang thương tích chiến tranh trở về lớp học, qua đó khắc họa sâu sắc vẻ đẹp của người lính - người thầy, người đã gieo chữ bằng cả trí tuệ, trái tim và cả máu xương của mình.
Bài thơ mở ra bằng một chi tiết giàu tính biểu tượng và đầy lặng lẽ:
“Thầy ngồi ghế giảng bài
Xếp cạnh bàn đôi nạng gỗ
Một bàn chân đâu rồi
Chúng em không rõ”
Những câu thơ giản dị, ngắn gọn nhưng hàm chứa nhiều tầng ý nghĩa. Đôi nạng gỗ và sự vắng bóng một bàn chân không cần giải thích cũng gợi lên sự khốc liệt của chiến tranh. Người thầy trở về với hình hài không nguyên vẹn nhưng vẫn đứng trên bục giảng, tiếp tục sứ mệnh gieo chữ, truyền lửa. Nghệ thuật miêu tả giàu tính điện ảnh và ngôn ngữ trong sáng, tự nhiên đã tạo nên một trường liên tưởng sâu xa về phẩm chất kiên cường, âm thầm của người thầy giáo - người lính.
Không gian hiện tại của lớp học được mở rộng ra bằng một đoạn hồi tưởng mang đậm không khí chiến tranh:
“Sáng nào bom Mỹ dội
Phượng đổ ngổn ngang, mái trường tốc ngói
Mặt bảng đen lỗ chỗ vết bom bi
Thầy cầm súng ra đi
Bài tập đọc dạy chúng em dang dở”
Chỉ vài dòng thơ nhưng chứa đựng cả một thời đại đau thương và hào hùng. Những hình ảnh thực tế như “phượng đổ”, “mái trường tốc ngói”, “bảng đen lỗ chỗ” kết hợp với phép liệt kê và đảo ngữ gợi sự tang hoang dữ dội mà chiến tranh để lại. Trong bối cảnh đó, người thầy hiện lên vừa gần gũi, vừa phi thường: thầy “cầm súng ra đi”, gác lại lớp học, gác lại bài giảng dở dang để bảo vệ Tổ quốc. Chi tiết “bài tập đọc dạy chúng em dang dở” không chỉ thể hiện sự tiếc nuối mà còn là một hình ảnh nghệ thuật đắt giá - bài học dang dở ấy chính là lời nhắc nhở, là trách nhiệm mà các thế hệ học trò hôm nay cần tiếp tục viết nốt.
Ngày thầy trở về, một bàn chân đã nằm lại ở chiến trường. Nhưng chính dấu vết của sự mất mát ấy lại trở thành chứng nhân thiêng liêng cho tình yêu nghề và tình yêu học trò:
“Dấu nạng hai bên như hai hàng lỗ đáo
Chúng em nhận ra bàn chân thầy giáo
Như nhận ra cái chưa hoàn hảo
Của cả cuộc đời mình”
Ở đây, người thầy không chỉ là một cá nhân cụ thể mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho những con người đã góp phần xây dựng đất nước trong những điều kiện khắc nghiệt nhất. Nghệ thuật đối lập “cái chưa hoàn hảo” - “cả cuộc đời mình” được sử dụng đầy tinh tế. Bàn chân mất đi không khiến người thầy trở nên khiếm khuyết mà chính là sự hoàn thiện của lý tưởng sống trở thành tấm gương soi rọi hành trình trưởng thành của học trò.
Đỉnh cao cảm xúc của bài thơ chính là khổ thơ cuối – nơi vẻ đẹp của sự hi sinh được nâng lên tầm lý tưởng:
“Và bàn chân thầy, bàn chân đã mất
Vẫn dẫn chúng em đi trọn vẹn cuộc đời...”
Câu thơ khẳng định sức mạnh bất tử của người thầy. Dù bàn chân không còn, thầy vẫn là người dẫn đường, vẫn đồng hành cùng học trò trên những ngã rẽ của đời người. Ở đây, nghệ thuật ẩn dụ và biểu cảm được đẩy đến cao độ thể hiện sự ngưỡng mộ sâu sắc dành cho những người thầy vừa dạy chữ, vừa dạy người bằng chính cuộc đời mình.
Về nghệ thuật, bài thơ nổi bật với thể thơ tự do phóng khoáng, lời thơ gần gũi với lời nói đời thường nhưng giàu chất biểu cảm. Tác giả sử dụng hiệu quả các biện pháp như ẩn dụ, đối lập, điệp ngữ và hình ảnh biểu tượng (bàn chân, đôi nạng gỗ) để khắc họa nhân vật và truyền tải cảm xúc. Cảm xúc chủ đạo trong bài thơ là sự kính trọng và biết ơn, được diễn đạt bằng giọng thơ nhẹ nhàng, lắng sâu nhưng cũng dồn nén, mãnh liệt. Chính sự giản dị, chân thành trong ngôn ngữ đã tạo nên một bài thơ giàu sức lay động.
Bàn chân thầy giáo không chỉ là một khúc ca tri ân người thầy mà còn là bài học lớn về nhân cách và lý tưởng sống. Bài thơ nhắc nhở chúng ta rằng: trong hành trình đi tìm tri thức và xây dựng tương lai, chúng ta luôn bước đi trên dấu chân của những người thầy đã cống hiến, hi sinh không chỉ bằng trí tuệ mà còn bằng máu xương.
Bảng tin
0
34
0
e cảm ơn nhiều ạ
77
1747
53
kcj nà