“Niềm vui của nhà văn chân chính là người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp” (Pautôpxki).
Em hiểu nhận định trên như thế nào? Phân tích đặc điểm của nhân vật người cha trong câu chuyện sau để cảm nhận về “xứ sở cái đẹp” mà nhà văn gửi gắm.
“Mẹ tôi nấu ăn ngon, nhưng khi tôi lên tám hay chín tuổi gì đó, tôi nhớ thỉnh thoảng mẹ vẫn nướng bánh mì cháy khét.
Một buổi tối nọ, mẹ tôi về nhà sau một ngày làm việc dài và bà làm bữa tối cho cha con tôi. Bà dọn ra bàn vài lát bánh mì nướng cháy, không phải cháy xém bình thường mà là cháy đen như than. Tôi nhìn những lát bánh mì và đợi xem có ai nhận ra điều bất thường của chúng mà lên tiếng hay không.
Nhưng cha tôi dường như không quan tâm tới điều đó, chủ động ăn miếng bánh với thịt xay cà chua và ăn ngon lành, vừa ăn vừa hỏi tôi về bài tập cũng như những việc ở trường học như mọi hôm. Tôi không còn nhớ tôi đã nói gì với ông hôm đó, nhưng tôi nhớ đã nghe tiếng mẹ xin lỗi ông vì đã làm cháy bánh mì.
Và tôi không bao giờ quên được những gì cha tôi đã nói với mẹ tôi: “Em à, anh thích bánh mì cháy mà”.
Đêm đó, tôi đến bên chúc cha ngủ ngon và hỏi có phải ông thực sự thích bánh mì cháy không. Cha khoác tay qua vai tôi và nói:
- Mẹ con đã làm việc vất vả cả ngày và rất mệt. Một lát bánh mì cháy chẳng thể làm hại ai con à, nhưng con biết điều gì thực sự gây tổn thương cho người khác không? Những lời chê bài, trách móc cay nghiệt đấy.
Rồi ông nói tiếp:
- Con biết đó, cuộc đời đầy rẫy những thứ không hoàn hảo và những con người không toàn vẹn. Cha cũng khá tệ trong rất nhiều việc, chẳng hạn như cha chẳng thể nhớ được ngày sinh nhật hay ngày kỉ niệm như một số người khác. Điều mà cha học được qua những năm tháng, đó là học cách chấp nhận sai sót của người khác và chọn cách ủng hộ những khác biệt của họ. Cuộc đời rất ngắn ngủi để thức dậy với những hối tiếc và khó chịu. Hãy trân trọng những người yêu thương với con và hãy cảm thông với những khiếm khuyết của họ.
Nghe đến đây, tôi ôm chầm lấy bố và rưng rưng:
- Con hiểu rồi bố ơi. Bố mẹ không hoàn hảo, nhưng con yêu bố mẹ.”
(Miếng bánh mì cháy, Nguồn Quà tặng cuộc sống)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
1. Nhận định của Pautôpxki rằng "Niềm vui của nhà văn chân chính là người dẫn đường đến xứ sở của cái đẹp" thể hiện vai trò quan trọng và cao quý của nhà văn trong xã hội. Nhà văn không chỉ đơn thuần là người viết, mà còn là người khảo sát và khám phá những giá trị tốt đẹp của cuộc sống, của con người và thiên nhiên. Qua những trang viết của mình, họ dẫn dắt độc giả vào những thế giới đầy màu sắc và ý nghĩa, giúp họ tìm thấy sự an ủi, niềm vui hay những triết lý sâu sắc về cuộc sống. Đằng sau từng câu chữ là trách nhiệm mang đến cái đẹp, sự thật và nghệ thuật, khơi gợi cảm xúc và tưởng tượng trong lòng người đọc. Vì thế, niềm vui của nhà văn chính là khi tác phẩm của họ có khả năng chạm đến trái tim độc giả, mở ra những chân trời mới đầy hứng khởi và cảm xúc.
2. Nhân vật người cha trong câu chuyện được khắc họa với nhiều đặc điểm nổi bật, phản ánh những giá trị nhân văn sâu sắc mà nhà văn muốn gửi gắm về "xứ sở cái đẹp". Ông là hình mẫu của sự khiêm tốn và tự nhận thức, luôn thừa nhận những thiếu sót và sai lầm của bản thân mà không cảm thấy tự ti. Dù không nhớ ngày sinh nhật hay các kỷ niệm quan trọng, nhưng ông vẫn thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm đến gia đình bằng những hành động nhỏ nhặt. Người cha thường dạy dỗ con cái về ý nghĩa của cuộc sống qua những trải nghiệm giản dị nhưng sâu sắc, giúp họ nhận ra rằng chính trong những điều bình thường, giản dị lại ẩn chứa vẻ đẹp và giá trị lớn lao. Qua hình ảnh người cha, nhà văn muốn nhấn mạnh rằng “xứ sở cái đẹp” không phải chỉ là những điều to tát, mà còn là sự trân trọng, yêu thương và hiểu biết lẫn nhau trong cuộc sống hàng ngày.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin