

tính chất giao thời trong bài thơ hầu trời thông qua giai đoạn sáng tác, giai đoạn sống của tản đà (ko chép mạng) càng dài càng tốt
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài thơ Hầu Trời của Tản Đà là một tác phẩm độc đáo, không chỉ thể hiện tài năng sáng tạo mà còn mang đậm tính chất "giao thời" – một yếu tố gắn liền với giai đoạn sáng tác và cuộc đời của nhà thơ. Tản Đà, tên thật là Nguyễn Khắc Hiếu, sinh ra và trưởng thành trong một thời kỳ đặc biệt: thời kỳ chuyển giao giữa hai nền văn hóa và lịch sử của Việt Nam – từ xã hội phong kiến suy tàn sang giai đoạn thuộc địa với những ảnh hưởng mạnh mẽ của văn hóa phương Tây. Chính tính chất giao thời này đã tạo nên tư tưởng, phong cách sáng tác và tinh thần trong thơ ông, mà Hầu Trời là một minh chứng tiêu biểu.
1. Giai đoạn sáng tác và tính chất giao thời
Bài thơ Hầu Trời được sáng tác vào đầu thế kỷ 20, khi xã hội Việt Nam đang bước vào giai đoạn đầy biến động. Đây là thời kỳ mà chế độ phong kiến đã suy yếu, nhường chỗ cho sự đô hộ của thực dân Pháp, kéo theo những thay đổi to lớn về kinh tế, chính trị, văn hóa, và xã hội. Lớp trí thức nho học – vốn từng giữ vai trò lãnh đạo tinh thần trong xã hội – bắt đầu rơi vào khủng hoảng vì không còn chỗ đứng trong cơ chế xã hội mới. Bên cạnh đó, những tư tưởng tiến bộ từ phương Tây dần du nhập vào, thúc đẩy sự thức tỉnh của tầng lớp trí thức mới.
Trong hoàn cảnh ấy, Tản Đà vừa chịu ảnh hưởng của truyền thống văn học cổ điển, vừa tiếp nhận những tư tưởng hiện đại. Hầu Trời phản ánh rõ nét sự giao thoa này. Nội dung bài thơ kể về một lần tác giả "được" lên Trời, đối diện với các bậc tiên giới để đọc thơ và bộc lộ tâm sự. Đây là một mô-típ quen thuộc trong văn học trung đại, thường gắn liền với tư tưởng siêu thoát và thoát ly khỏi thực tại. Tuy nhiên, dưới ngòi bút của Tản Đà, câu chuyện lại mang một phong cách mới: ông không chỉ thể hiện nỗi chán chường với cuộc sống trần gian mà còn bộc lộ cái "tôi" cá nhân đầy mạnh mẽ – điều ít thấy trong văn học truyền thống.
Bài thơ còn mang đậm dấu ấn của sự chuyển biến văn học từ trung đại sang hiện đại. Những câu thơ thất ngôn mang âm hưởng Đường luật kết hợp với lối tự sự sinh động, linh hoạt – tạo nên một tác phẩm vừa cổ điển vừa hiện đại. Tính chất giao thời thể hiện ở việc Tản Đà vừa sử dụng những hình ảnh quen thuộc như "Trời", "tiên giới", vừa lồng ghép những cảm xúc và khát vọng cá nhân rất đời thường.
2. Giai đoạn sống của Tản Đà và tính chất giao thời
Cuộc đời của Tản Đà là minh chứng rõ nét cho tính chất giao thời. Ông sinh năm 1889 trong một gia đình nhà Nho, được giáo dục theo lối học truyền thống. Tản Đà lớn lên khi khoa cử Nho học đã suy tàn và chữ Quốc ngữ dần trở thành công cụ giáo dục phổ biến. Vì vậy, ông vừa chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn học cổ điển, vừa có cơ hội tiếp cận với văn hóa phương Tây và chữ Quốc ngữ.
Tản Đà là người đầu tiên mạnh dạn khẳng định cái "tôi" trong văn chương Việt Nam hiện đại. Trong khi văn học trung đại thường hướng tới những lý tưởng cao cả như trung – hiếu – tiết – nghĩa, thơ văn của Tản Đà lại xoay quanh cảm xúc cá nhân, nỗi buồn, và những trăn trở rất con người. Ở bài Hầu Trời, ông bộc lộ một cái "tôi" vừa tài hoa vừa cô đơn, chán ngán thực tại và mong muốn tìm được sự công nhận từ các bậc tiên giới. Cái "tôi" này phản ánh nỗi khát vọng khẳng định bản thân của tầng lớp trí thức mới trong xã hội giao thời, khi họ không tìm được vị trí xứng đáng giữa cuộc sống đầy biến động.
Không chỉ là một nhà thơ, Tản Đà còn là người mang tinh thần đổi mới. Ông từng mở nhà xuất bản, viết báo và làm báo bằng chữ Quốc ngữ, góp phần không nhỏ trong việc đưa văn chương thoát khỏi lối mòn phong kiến và tiến tới văn học hiện đại. Tuy nhiên, cuộc đời ông cũng trải qua nhiều sóng gió. Là một con người tài hoa nhưng lại sống vào thời kỳ xã hội rối ren, ông thường xuyên phải đối mặt với những khó khăn về kinh tế và sự bấp bênh của thời thế. Chính những trải nghiệm ấy đã hun đúc nên tinh thần vừa ngông nghênh, vừa cay đắng trong thơ ông, đặc biệt là trong Hầu Trời.
3. Tính chất giao thời trong Hầu Trời qua tâm tư tác giả
-Sự chán chường với xã hội đương thời: Trong bài thơ, Tản Đà thể hiện sự chán nản với cuộc sống trần gian đầy bất công, hỗn loạn. Ông lên Trời như để thoát khỏi thực tại ngột ngạt, nơi tài năng không được trân trọng, văn chương bị coi nhẹ. Điều này phản ánh tâm trạng chung của tầng lớp trí thức thời bấy giờ, những người cảm thấy lạc lõng giữa một xã hội bị thực dân hóa.
-Khát vọng khẳng định bản thân: Tản Đà mang thơ lên Trời đọc và được các vị tiên tán thưởng, ngợi khen. Điều này thể hiện khát vọng được công nhận của nhà thơ – một khát vọng vừa mang dấu ấn cá nhân vừa là tiếng nói chung của những người trí thức đang tìm kiếm chỗ đứng trong xã hội mới.
-Tinh thần vừa cổ điển vừa hiện đại: Dù mượn hình tượng tiên giới – một hình ảnh quen thuộc trong văn học trung đại, nhưng cách thể hiện của Tản Đà lại rất hiện đại. Ông không còn chỉ tập trung vào lý tưởng thoát tục mà bộc lộ cảm xúc cá nhân, phản ánh tâm trạng của con người thật giữa đời thường.
=> Hầu Trời là một tác phẩm tiêu biểu cho tính chất giao thời trong văn học và cuộc đời Tản Đà. Qua bài thơ, ta không chỉ thấy được tài năng xuất chúng của một nhà thơ lớn mà còn cảm nhận rõ nét tinh thần thời đại – một giai đoạn đầy biến động nhưng cũng vô cùng phong phú. Với Tản Đà, cái "tôi" không chỉ là biểu tượng của cá nhân, mà còn là tiếng nói của cả một thế hệ trí thức giao thời, đang nỗ lực giữ gìn giá trị truyền thống, đồng thời khao khát đổi mới để hòa nhập với thế giới hiện đại.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
1. Giai đoạn sáng tác:
* Bối cảnh xã hội: Bài thơ được viết trong giai đoạn chuyển giao giữa hai chế độ cũ và mới ở Việt Nam. Xã hội lúc bấy giờ đang có nhiều biến động, tư tưởng mới tràn vào, tác động mạnh mẽ đến văn học.
* Phong cách thơ mới: "Hầu trời" là một trong những tác phẩm mở đầu cho phong trào Thơ mới. Tản Đà đã phá vỡ những khuôn mẫu thơ ca truyền thống, sử dụng ngôn ngữ phóng khoáng, tự do, thể hiện cái tôi cá nhân mạnh mẽ. Điều này mang đậm tính chất giao thời, thể hiện sự đổi mới trong văn học.
* Nội dung bài thơ: Câu chuyện "hầu trời" là một sáng tạo độc đáo, kết hợp giữa yếu tố hiện thực và tưởng tượng. Tản Đà đã sử dụng chất liệu dân gian, nhưng lại mang đến một góc nhìn mới, hiện đại. Điều này cho thấy sự giao thoa giữa truyền thống và hiện đại trong sáng tác của ông.
2. Giai đoạn sống của Tản Đà:
* Cuộc đời nhiều biến động: Tản Đà là một nhà thơ tài hoa nhưng cuộc đời lại nhiều sóng gió. Ông trải qua nhiều thăng trầm, từ vinh quang đến thất bại. Điều này đã ảnh hưởng sâu sắc đến tư tưởng và sáng tác của ông.
* Tính cách phóng khoáng: Tản Đà là một người có cá tính mạnh mẽ, phóng khoáng, không bị gò bó bởi những khuôn phép xã hội. Điều này thể hiện rõ trong thơ của ông, đặc biệt là bài "Hầu trời".
* Tinh thần yêu nước: Dù cuộc sống có nhiều khó khăn, Tản Đà vẫn luôn giữ trong lòng tình yêu đất nước. Điều này được thể hiện một cách tinh tế trong bài thơ, qua hình ảnh nhà thơ được mời lên trời để đọc thơ.
Kết luận:
Tính giao thời trong bài thơ "Hầu trời" được thể hiện rõ nét qua:
* Sự kết hợp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại: Tản Đà đã sử dụng chất liệu dân gian nhưng lại mang đến một hơi thở mới, hiện đại.
* Cái tôi cá nhân mạnh mẽ: Nhà thơ đã thể hiện một cách rõ nét cái tôi độc đáo, khác biệt.
* Tinh thần đổi mới: Tản Đà đã phá vỡ những khuôn mẫu cũ, mở ra một hướng đi mới cho thơ ca Việt Nam.
Như vậy, "Hầu trời" không chỉ là một bài thơ hay mà còn là một tác phẩm mang đậm dấu ấn của thời đại, phản ánh những biến động của xã hội và tâm hồn của nhà thơ.
Bạn có muốn tìm hiểu thêm về một khía cạnh nào đó của bài thơ hoặc của tác giả Tản Đà không?
Ví dụ:
* Phân tích chi tiết một đoạn thơ.
* So sánh "Hầu trời" với các tác phẩm khác của Tản Đà.
* Ảnh hưởng của Tản Đà đến văn học Việt Nam.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin