

Đọc VB sau và trả lời các câu hỏi bên dưới:
ĂN TRỘM TÁO
Ba con Xin là ông Xung hành nghề hốt thuốc Bắc. Nhà ông có dãy tủ gỗ mít đen bóng ốp sát tường, ngăn kéo san sát. Mỗi lần đến nhà con Xin, chạy nhảy ngoài sân chán tôi lại vào nhà xem ông hốt thuốc.
Trước tiên ông nghiêm nghị bắt mạch người bệnh với ba ngón tay, sau đó hỏi han đủ thứ, rồi ông vạch mí mắt người bệnh ra xem, bắt người bệnh thè cả lưỡi ra nữa. Những lúc đó trông ông rất oai, như một ông vua, bảo làm gì là khách nghe theo răm rắp.
Nhưng tôi vào nhà không phải để xem ông khám bệnh. Tôi hồi hộp đợi tiết mục tiếp theo. Đó là lúc ông hốt thuốc.
Ông mở ngăn kéo này, hốt một nắm vỏ quýt, mở ngăn kéo kia hốt một nắm cam thảo. Có vô số ngăn như vậy, mỗi ngăn chứa một loại thảo dược khác nhau.
Sau khi hốt đủ các vi thuốc cần thiết, cuối cùng bao giờ ông cũng bắc ghế trèo lên thò tay vào ngăn trên cùng, bốc vài quả táo Tàu cho vào thang thuốc.
Qủa táo Tàu to bằng cái ngon tay cái, khô quắt queo và đen thùi lùi nhưng cắn vào nghe sừng sực và ngọt lịm, con nít đứa nào cũng mê tơi.
Lần nào cũng vậy, thấy tôi đứng thập thò sau quầy ngăn giương cặp mắt thèm thuồng ra nhìn ông, thế nào ông Xung cũng lấy thêm một quả táo chìa ra trước mặt tôi, vui vẻ:
- Bác cho con nè.
Trăm lần như một, hễ tôi có mặt lúc ba con Xin hốt thuốc bao giờ tôi cũng có phần.
Nhưng không phải lúc nào ông Xung cũng có khách. Những lúc đó, thèm táo quá, tôi nhìn dáo dác không thấy ai liền đánh liều bắc ghế trèo lên các ngăn tủ. Ngăn đựng táo quá cao, tôi phải chồng một lúc ba cái ghế mới với tới.
Ba lần ăn vụng táo đều trót lọt.
Tới lần thứ tư, tôi kiễng chân mạnh quá, chồng ghế lộn nhào hất tôi lăn kềnh dưới nền nhà, ê ẩm cả người.
Sợ ông Xung nghe tiếng động chạy ra, tôi nén đau tập tễnh chuồn ra trước sân, rồi chân thấp chân cao vù thẳng một mạch về nhà.
Hôm sau gặp con Xin trên lớp, mặt tôi cứ lấm la lấm lét. Tôi chờ nó chửi tôi là đồ ăn vụng. Ghét tôi, nó quàng ba chữ “đồ trộm cắp” lên đầu tôi, tôi chỉ có khóc.
Nhưng tôi rình nó suốt cả buổi sáng, chẳng thấy nó có thái độ gì khác lạ. Con Xin vẫn nói cười tỉnh bơ, cứ như thể nhà nó chưa từng có trộm đột nhập. Chắc là ông Xung không biết tôi đã vào nhà trộm táo. Nhìn thấy mấy chiếc nghế đồ chồng kềnh, chắc ông nghĩ do bọn chó mèo gây ra. Tôi thở phào nhẹ nhõm và vài ngày sau tôi lại lơn tơn mò sang nhà nó.
Chơi u, chơi cướp cờ với tụi bạn chán, đến trò trốn tìm tôi nhìn quanh không thấy đứa nào đề ý lại chui tọt vào nhà.
Phòng khám của ông Xung vắng hoe, ba chiếc ghế con xếp thành một hàng ngay ngắn trong góc.
Tôi liếc lên dãy ngăn kéo im lìm, phân vân không biết có nên bắc ghế leo lên một lân nữa không.
Đang lưỡng lự, ánh mắt tôi chợt chạm phải một ngăn kéo dưới thấp và lập tức mắc kẹt luôn ở đó.
Đó là ngăn kéo duy nhất có dán nhãn bên ngoài, độc một chữ “TÁO”.
Trong một phút, không khí chung quanh tôi như đông cứng lại, mọi âm thanh xôn xao vọng vào từ ngoài sân đột ngột tắt ngấm trong tai tôi.
Tất cả những gì tôi nghe thấy trong lúc đó là tiếng trái tim tôi đang nện thình thịch trong lồng ngực, không, không phải lồng ngực, nó đang đập binh binh ở chỗ nào khác, thập hơn, có thể trái tim tôi vừa rơi xuống một chỗ nào đó gần dạ dày.
Tay chân tôi tê liệt có đến một lúc. Đến khi cử động được, điều đuy nhất tôi có thể làm là vùng chạy ra khỏi nhà con Xin. Chạy tuốt ra đường. Xa thật xa. Tôi cảm thây xấu hỗ, cứ như thể tôi vừa bị bắt quả tang thò tay vào ngăn kéo, mặc dù tôi biết ba con Xin không trách cứ gì tôi. Thậm chí ông cố tình đổi ngăn kéo đựng táo xuống phía dưới và ghi rõ chữ “TÁO” bên ngoài để tôi có thể dễ dàng lấy trộm.
Ông “vẽ đường cho hươu chạy” chẳng qua ông sợ tôi té ngã khi phải bắc ghế trẻo lên cao.
Nhưng kể từ hôm đó tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện lây trộm táo của ông nữa, chẳng hiểu tại sao!
(Nguyễn Nhật Ánh, Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh, NXB Trẻ, 2010)
Câu 1: Trong truyện, chi tiết chiếc "ngắn kéo duy nhất có dán nhãn bên ngoài, độc một chữ "TÁO" được đánh giá là đặc sắc. Theo em chi tiết này có vai trò như thế nào trong diễn biến của truyện.
Câu 2: Em hãy viết một bài văn phân tích nhân vật ông Xung hoặc nhân vật "tôi".
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Chi tiết chiếc "ngăn kéo duy nhất có dán nhãn bên ngoài, độc một chữ 'TÁO'" là một chi tiết đặc sắc, có vai trò quan trọng trong diễn biến của truyện. Chi tiết này không chỉ là một tình huống bất ngờ, mà còn là sự thay đổi trong thái độ của ông Xung đối với nhân vật "tôi" – một đứa trẻ nghịch ngợm, thường xuyên lén lút ăn trộm táo của ông. Ngay từ đầu, ông Xung luôn tỏ ra rất khắt khe trong việc giữ gìn những quả táo của mình, chỉ chia sẻ với "tôi" khi có khách. Tuy nhiên, đến khi ông Xung sắp xếp lại ngăn kéo và ghi chữ "TÁO" rõ ràng bên ngoài, có thể thấy ông đã nhận ra sự tò mò, thèm thuồng của đứa trẻ và cố tình tạo ra một "đường dẫn" để "tôi" dễ dàng lấy táo mà không phải bắc ghế cao. Chi tiết này thể hiện sự khéo léo và tinh tế của ông Xung trong việc dạy bảo đứa trẻ mà không làm tổn thương tới lòng tự trọng của nó, đồng thời cũng cho thấy sự thay đổi trong cách nhìn nhận của nhân vật "tôi" về hành động ăn trộm của bản thân mình.
Câu 2:
"Đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại" vốn là cách răn dạy, giáo dục trong truyền thống của ông cha ta tự bao đời nay. Nhân vật "tôi" trong đoạn trích "Ăn trộm táo" của Nguyễn Nhật Ánh được khắc họa với hình tượng của một đứa trẻ với tâm hồn ngây thơ, nghịch ngợm nhưng cũng đầy xấu hổ và có sự phát triển trong nhận thức. Dù có hành động ăn trộm táo, nhân vật "tôi" không phải là một đứa trẻ xấu mà nó xuất phát từ sự ham vui và không kiềm chế được bản năng. Câu chuyện được kể từ góc nhìn của "tôi", qua đó người đọc dễ dàng cảm nhận được những suy nghĩ, tâm trạng, và cảm xúc của nhân vật.
Mở đầu truyện, "tôi" được miêu tả là một đứa trẻ thích chơi nghịch, tò mò và hay lén lút xem ông Xung hốt thuốc. Cái nhìn của "tôi" về ông Xung là sự kính trọng, nhưng tràn ngập sự tò mò về thứ thuốc và những chiếc ngăn kéo chứa đầy những nhiều loại thảo dược lạ. Tuy nhiên, điều khiến "tôi" thật sự chú ý không phải là công việc của ông Xung mà là những quả táo "Tàu" mà ông luôn giữ cẩn thận trong ngăn kéo tủ, nó hệt như thứ kho báu mà "tôi" luôn khao khát có được.
Hành động ăn trộm táo của "tôi" có thể coi là một phản ứng tự nhiên của một đứa trẻ tò mò, thèm thuồng và thiếu kiểm soát. Lần đầu tiên, khi "tôi" ăn trộm táo xuất phát từ sự thiếu kiên nhẫn và ham muốn được thỏa mãn sự tò mò và cơn thèm ngay lập tức. Tuy nhiên, vào những lần sau, mỗi lần "tôi" lấy táo, tâm trạng lại không thoải mái, luôn len lỏi sự sợ hãi, lo lắng về việc sẽ bị phát hiện. "Tôi" biết mình làm sai, nhưng vẫn không cưỡng lại được cám dỗ. Đến lần thứ tư, khi sự cố xảy ra và "tôi" suýt bị ngã, cảm giác tội lỗi càng trở nên rõ rệt. "Tôi" cảm thấy sợ hãi, chạy trốn và cố gắng tránh mặt ông Xung.
Điều đặc biệt là sau khi "tôi" đã ăn trộm táo một lần nữa, không phải là sự ăn năn hối lỗi mãi mãi, mà là sự thay đổi đột ngột trong suy nghĩ. Khi "tôi" nhìn thấy chiếc ngăn kéo có nhãn "TÁO", sự lưỡng lự, sự hồi hộp giữa quyết định có tiếp tục lấy trộm hay dừng lại hành động của minh. Đây là minh chứng cho sự trưởng thành, thay đổi nhỏ tâm lí trong nhân vật. "Tôi" nhận thức được hành động ăn trộm không còn là niềm vui nữa, mà là một sự xấu hổ, nó không còn mang lại cảm giác thích thú như trước mà ngập tràn những lo lắng vì sợ bị phát hiện. Nhân vật "tôi" dù vẫn là một đứa trẻ, nhưng qua quá trình diễn biến tâm lý, "tôi" dần dần thấu hiểu được những hậu quả to lớn trong những hành động của mình.
Cuối cùng, qua đoạn truyện này, nhân vật "tôi" được xây dựng cách tinh tế và khéo léo, phản ánh hoàn toàn sự ngây thơ, tò mò của lứa tuổi thiếu niên. Qua đó, nhờ có sự bao dung của ông Xung, nhân vật đã phát triển trong nhận thức và cảm xúc khi đứng trước cám dỗ và nhận ra hậu quả trong hành động của mình.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin