

Câu 1. (2,0 điểm)
Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ)
nhận vẻ đẹp quê hương trong lòng nhân vật tôi qua đoạn trích sau
Phia làng đã khuất hẳn, nhưng tôi vẫn đăm đắm nhìn theo. Tôi đi đã nhiều nơi, đóng quân lại ở nhiều chỗ, phong cảnh đẹp đẽ hơn đây nhiêu, nhân dân coi tôi như người làng và cũng có những người yêu tôi tha thiết nhưng sao sức quyền rũ, nhớ thương vẫn không mãnh liệt, day dit bằng mảnh đất cội cằn này.
Làng mạc bị tân phá nhưng mảnh đất quẻ hương vẫn đủ sức nuôi sống tôi như ngày xưa nếu tôi có ngày trở về. Ở miếng đất ấy tháng giêng tỏi đi đổi bãi đào ổ chuột, tháng tâm nước lên đánh dậm, úp cả, đơm tép, dấm cả rô, tháng chín, tháng mười đi móc con da dưới vệ sông. ở miếng đất ấy những ngày phiên chợ đi tôi lại mua cho vài cải bảnh dợm, đêm nằm với chú, chú gác chân lên tôi mà lấy Kiều, ngâm thơ, những tổi liên hoan xã nghe củi Ty hát chèo và đôi lúc lại được ngồi nói chuyện với Cún con nhắc lại những kỳ niệm đẹp để hồi thơ ấu.
Khung cảnh chung quanh tôi bắt đầu mà dẫn rồi trằng xóa, sương xuống dày đặc đến không còn trông rõ cải gì nữa. Phẳng phất trong không khí có thủ mùi quen thuộc, không hẳn là mùi nhang ngày Tết, cũng không phải là thứ mùi nào khác có thể gọi tên được, nó man mác, có lẽ đã lâu lắm tôi mới lại cảm thấy nó. Thôi, tôi nhớ ra rồi... đó là thứ mùi vị đặc biệt, mùi vị của quê hương...
(Trích Ngày Tết về thăm quê, Nguyễn Khải, Tuyền tập Nguyễn Khái, NXB Văn học, 2017, tr. 56)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
$\text{Câu 1:}$
Đoạn trích "Ngày Tết về thăm quê" của Nguyễn Khải thể hiện sâu sắc tình yêu và nỗi nhớ quê hương của nhân vật "tôi." Dù đã đi nhiều nơi, đóng quân ở nhiều chỗ có phong cảnh đẹp đẽ và được nhân dân yêu mến, nhưng không nơi nào có thể sánh bằng mảnh đất quê hương. Sức quyến rũ và nỗi nhớ thương mà quê hương mang lại là không thể nào quên. Dù làng mạc bị tàn phá, mảnh đất quê hương vẫn đủ sức nuôi sống "tôi" như ngày xưa nếu có ngày trở về. Những kỷ niệm ấu thơ, những mùa tháng giêng đào ổ chuột, tháng tám đánh dậm, tháng chín móc con da dưới vệ sông, hay những phiên chợ đông vui... tất cả hiện lên rõ nét, làm cho nỗi nhớ càng thêm sâu đậm. Khung cảnh sương mù trắng xóa, mùi vị đặc biệt của quê hương phảng phất trong không khí, tất cả đều gợi lên hình ảnh quê hương thân thương, đậm chất quê mùa nhưng không kém phần thi vị. Đó chính là vẻ đẹp mộc mạc, bình dị nhưng sâu lắng của quê hương, nơi nuôi dưỡng tâm hồn và trái tim của mỗi con người. Chính những điều giản dị ấy đã tạo nên sự kết nối đặc biệt giữa nhân vật và quê hương, khiến "tôi" không thể nào quên được, dù đi đâu, làm gì.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trong đoạn trích "Ngày Tết về thăm quê" của tác giả Nguyễn Khải, nhân vật "tôi" bộc lộ một tình yêu sâu sắc và đầy lưu luyến với quê hương. Mặc dù đã đi qua nhiều nơi, được trải nghiệm những phong cảnh tuyệt đẹp và tình cảm ấm áp từ người dân khắp chốn, nhưng quê hương vẫn là nơi mang lại cho "tôi" sức quyến rũ và nỗi nhớ thương mãnh liệt nhất. "Tôi" nhớ về những kỷ niệm bình dị nơi quê nhà, từ những ngày tháng giêng đi bắt cá, đến những ngày chợ phiên, những buổi tối ngồi nghe chú ngâm thơ, hát chèo, hay những câu chuyện vui đùa cùng Cún con. Những kỷ niệm đó gợi lên một cuộc sống yên bình, chân thật mà không nơi nào có thể sánh bằng. Đặc biệt, mùi vị quê hương là một thứ không thể diễn tả bằng lời, mà chỉ có thể cảm nhận từ sâu thẳm trái tim, thứ mùi hương quen thuộc đã thấm sâu vào ký ức của "tôi". Quê hương không chỉ là nơi chốn, mà còn là nơi chất chứa bao kỷ niệm và tình cảm thiêng liêng. Qua đoạn trích, ta thấy vẻ đẹp của quê hương trong lòng nhân vật "tôi" không chỉ là cảnh sắc, mà còn là sự gắn bó sâu nặng với những kỷ niệm, tình cảm chân thành nơi mảnh đất cằn cỗi ấy.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
"Ngày Tết về thăm quê" của tác giả Nguyễn Khải thể hiện rõ vẻ đẹp quê hương trong lòng nhân vật "tôi" qua những hình ảnh giản dị nhưng đầy ắp tình cảm. Dù đã đi qua nhiều nơi, chứng kiến nhiều phong cảnh đẹp đẽ hơn, nhân vật "tôi" vẫn không thể quên được mảnh đất cội nguồn. Quê hương không chỉ là nơi sinh ra và lớn lên mà còn là nơi chứa đựng những ký ức thân thương, là nguồn nuôi dưỡng tâm hồn mỗi con người. Những hình ảnh sinh động về công việc và cuộc sống thường ngày ở quê như đánh dậm, móc da dưới vệ sông, hay những phiên chợ quen thuộc đều gợi lại sự gắn bó bền chặt với mảnh đất ấy. Những kỷ niệm đẹp với chú, với Cún con, và những lần cùng nhau ngâm thơ, hát chèo làm sâu sắc thêm tình cảm của nhân vật đối với quê hương. Cuối cùng, mùi vị đặc biệt của quê hương, dù không thể gọi tên nhưng lại là thứ mùi dễ nhận ra, đã khiến "tôi" cảm nhận được sự gần gũi, thân thuộc và tình yêu quê hương vô bờ bến. Những chi tiết ấy cho thấy rằng, dù đi đâu, quê hương luôn là nơi chôn nhau cắt rốn, luôn có một sức hút mãnh liệt đối với mỗi con người.
Qua đoạn trích, ta cảm nhận được một tình yêu quê hương sâu sắc, mãnh liệt trong lòng nhân vật “tôi”. Dấu chân đã in khắp muôn nơi, đôi mắt đã ngắm nhìn biết bao nhiêu cảnh đẹp song những ký ức về đất mẹ thân thương vẫn luôn hiện hữu trong trái tim tràn đầy cảm xúc nhân vật “tôi”. Tình yêu quê hương không chỉ đơn thuần là sự gắn bó với hương đồng gió nội thôn quê, mà còn là sự biết ơn, trân trọng những giá trị văn hóa, con người và kỷ niệm tuổi thơ gắn liền với quê hương. Hình ảnh quê hương hiện lên qua những chi tiết giản dị, gần gũi, thân quen: “tháng giêng tỏi đi đổi bãi đào ổ chuột”, “tháng tâm nước lên đánh dậm”, “những ngày phiên chợ đi tôi lại mua cho vài cải bảnh dợm”,... Đó là những hình ảnh quen thuộc, bình dị nhưng lại hết sức mùi mẫn, gợi lên bao kỷ niệm đẹp. Đặc biệt, “thứ mùi vị đặc biệt, mùi vị của quê hương” đã khơi gợi sâu sắc trong lòng nhân vật những rung cảm khó tả. Mùi vị của tuổi thơ, của quê hương, của những điều thân thuộc nhất phả vào lòng người cảm giác bồi hồi, xao xuyến khôn nguôi. Có thể nói, quê hương là nơi nuôi dưỡng tâm hồn, là cội nguồn sức mạnh giúp nhân tảt “tôi” vượt qua mọi khó khăn, thử thách. Tình yêu quê hương không chỉ là một xúc cảm đơn thuần mà còn là một giá trị tinh thần cao đẹp, đáng trân trọng.
Bảng tin