4
4
Viết bài văn phân tích chi tiết bài thơ Đau lòng lũ lụt miền Trung của tác giả Phạm Ngọc San
( Viết càng dài càng tốt, khoảng 3 mặt giấy trở lên)
Mưa giăng mắc nỗi buồn nhân thế
Mờ chân mây dâu bể đón đưa
Ai làm bão tố gió mưa
Đời chan nước mắt, héo dưa kiếp người!
Ngày rát mặt, ngang trời mưa đổ
Đêm giá băng sương nhỏ lệ rơi
Mây đen phủ kín bầu trời
Sinh linh chết đứng giữa trời nước non!
Nghe gió thổi lòng cồn bão tố
Tiếng mưa rơi thác đổ ngàn xa
Lũ ơi, sấp ngửa ập oà
Nước ơi, trắng xoá lệ nhoà bóng quê!
Mưa gấp khúc đường về nẻo cũ
Bong bóng trôi theo lũ cuốn đê
Bàn tay kêu cứu - tái tê
Thò qua mái ngói bốn bề nước trôi!
Nhìn trẻ nhỏ màn trời chiếu nước
Các cụ già rét mướt tái xanh
Cuộc đời lúc rách lúc lành
Người mình chia sẻ đã thành bản năng!
Cùng một bọc, chung cành chung gốc
Nào cùng chia bão lốc gió sương
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương”...!
Không chép mạng, dùng công cụ thứ 3
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài thơ "Đau lòng lũ lụt miền Trung" của tác giả Phạm Ngọc San mang trong mình nỗi đau xót và thương cảm trước những thảm cảnh mà lũ lụt đem lại cho con người, đặc biệt là ở miền Trung Việt Nam. Qua từng câu thơ, tác giả đã sử dụng ngôn ngữ giàu hình ảnh và cảm xúc, khắc họa rõ nét những khó khăn, mất mát mà người dân phải gánh chịu.
Mở đầu bài thơ, tác giả đã sử dụng hình ảnh “Mưa giăng mắc nỗi buồn nhân thế” để thể hiện sự liên kết giữa thiên nhiên và những nỗi đau của con người. Câu thơ này không chỉ mang đến hình ảnh của một cơn mưa mà còn gửi gắm nỗi buồn chung của nhân loại. Dường như cơn mưa là biểu tượng cho những nỗi niềm trăn trở, mất mát. Khi tác giả hỏi “Ai làm bão tố gió mưa”, một câu hỏi tu từ mở ra những suy tư sâu sắc về trách nhiệm và nguyên nhân của những thảm họa thiên nhiên, đồng thời là sự châm biếm đối với cuộc sống con người, nơi mà “Đời chan nước mắt, héo dưa kiếp người!” – một biểu hiện rõ nét của nỗi đau, của sự bi đát mà con người phải trải qua.
Với những câu thơ tiếp theo, tác giả miêu tả cái lạnh giá và những giọt lệ trong đêm tối: “Ngày rát mặt, ngang trời mưa đổ / Đêm giá băng sương nhỏ lệ rơi”. Từ “rát” và “lệ” không chỉ cho thấy cảm giác đau đớn mà còn làm nổi bật sự tương phản giữa cái nóng ban ngày và cái lạnh của đêm mưa. Từ hình ảnh ấy, người đọc có thể dễ dàng hình dung được nỗi thống khổ và mất mát mà người dân miền Trung phải chịu đựng.
Nỗi đau càng được khắc họa rõ hơn qua hình ảnh “Sinh linh chết đứng giữa trời nước non”. Tác giả không chỉ nói về sự tàn phá của thiên tai mà còn đề cập đến tính mạng của con người – những sinh linh đang chìm trong nước. Đây là một nỗi đau lớn lao, không thể kể xiết.
Cảm xúc càng dâng trào khi tác giả miêu tả âm thanh của bão tố và mưa rơi: “Nghe gió thổi lòng cồn bão tố / Tiếng mưa rơi thác đổ ngàn xa”. Tiếng gió và tiếng mưa không chỉ là âm thanh của thiên nhiên mà còn là tiếng gọi của những nỗi đau đang ngự trị trong tận sâu tâm hồn con người. “Nước ơi, trắng xoá lệ nhoà bóng quê!” là một câu thơ đầy hình ảnh, diễn tả rõ nét sự hỗn loạn và tang thương mà thiên nhiên đã đem đến cho quê hương con người.
Trong những câu tiếp theo, cảm giác cấp bách của sự cứu trợ và mong mỏi thoát khỏi nỗi khổ đau được nhấn mạnh qua hình ảnh “Bàn tay kêu cứu - tái tê / Thò qua mái ngói bốn bề nước trôi”. Hình ảnh bàn tay kêu cứu nhưng lại trong cảnh ngập lụt, khiến người đọc cảm nhận được sự bất lực, đơn độc của con người giữa cơn thịnh nộ của thiên nhiên.
Tác giả không chỉ dừng lại ở nỗi đau của cá nhân mà còn mở rộng ra tới cả cộng đồng trong câu thơ “Cuộc đời lúc rách lúc lành / Người mình chia sẻ đã thành bản năng”. Câu thơ này mang đến thông điệp về tinh thần đoàn kết và tình thương giữa con người với nhau trong lúc hoạn nạn. Tình đồng bào, tình yêu thương, sự sẻ chia trở thành những điều thiết yếu và tự nhiên trong cuộc sống.
Cuối cùng, với hình ảnh “cùng một bọc, chung cành chung gốc”, tác giả thể hiện rằng con người dù trải qua bão tố nhưng vẫn phải gắn bó, chia sẻ với nhau. Suy ngẫm từ nội dung và hình thức của bài thơ, ta nhận thấy rõ tác giả không chỉ muốn kêu gọi sự đồng cảm mà còn muốn nhắc nhở rằng mỗi chúng ta đều có trách nhiệm với cộng đồng trong những thời khắc khó khăn.
Khép lại bài thơ là sự lắng đọng tư tưởng với câu “Nhiễu điều phủ lấy giá gương”. Như một lời nhắc nhở về sự đoàn kết và tình thương giữa con người với con người, tác giả kêu gọi chúng ta hãy biết trân trọng những giá trị tinh thần, hãy thực sự là chỗ dựa vững chắc cho nhau trong những lúc khốn khó.
Bài thơ "Đau lòng lũ lụt miền Trung" không chỉ là những hình ảnh thiên nhiên tàn khốc mà còn là tiếng lòng của tác giả đối với con người, với quê hương, và là lời nhắc nhở về tinh thần đoàn kết và sẻ chia. Tác phẩm là tiếng nói cho những nỗi đau đồng thời cũng là kêu gọi tình người trong cơn hoạn nạn, một giá trị nhân văn sâu sắc mà bất cứ ai cũng cảm nhận được khi đọc bài thơ.
`color {red} {loukillmaster}`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
4
595
4
Mình cảm ơn ạ