

Viết bài văn phân tích chi tiết bài thơ Đau lòng lũ lụt miền Trung của tác giả Phạm Ngọc San
( Viết càng dài càng tốt, khoảng 3 mặt giấy trở lên)
Mưa giăng mắc nỗi buồn nhân thế
Mờ chân mây dâu bể đón đưa
Ai làm bão tố gió mưa
Đời chan nước mắt, héo dưa kiếp người!
Ngày rát mặt, ngang trời mưa đổ
Đêm giá băng sương nhỏ lệ rơi
Mây đen phủ kín bầu trời
Sinh linh chết đứng giữa trời nước non!
Nghe gió thổi lòng cồn bão tố
Tiếng mưa rơi thác đổ ngàn xa
Lũ ơi, sấp ngửa ập oà
Nước ơi, trắng xoá lệ nhoà bóng quê!
Mưa gấp khúc đường về nẻo cũ
Bong bóng trôi theo lũ cuốn đê
Bàn tay kêu cứu - tái tê
Thò qua mái ngói bốn bề nước trôi!
Nhìn trẻ nhỏ màn trời chiếu nước
Các cụ già rét mướt tái xanh
Cuộc đời lúc rách lúc lành
Người mình chia sẻ đã thành bản năng!
Cùng một bọc, chung cành chung gốc
Nào cùng chia bão lốc gió sương
“Nhiễu điều phủ lấy giá gương”...!
Không chép mạng, dùng công cụ thứ 3
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Những dòng sông hiền hòa, cánh đồng xanh mướt và những ngôi làng yên bình từ bao đời nay đã làm nên vẻ đẹp thân thuộc của quê hương Việt Nam. Thế nhưng, miền Trung – dải đất nhỏ bé giữa lòng đất nước – lại phải oằn mình trước sự khắc nghiệt của thiên nhiên. Bao cơn bão dữ, trận lũ lụt kinh hoàng tràn qua, để lại biết bao mất mát và đau thương không dễ nguôi ngoai. Trước những hình ảnh ấy, trái tim con người như thắt lại, bật lên tiếng thơ đầy day dứt. "Đau lòng lũ lụt miền Trung" của Phạm Ngọc San không chỉ là khúc ca bi ai về nỗi đau của đồng bào mà còn là lời nhắn nhủ sâu sắc về tình người, sự sẻ chia giữa những lúc gian khó.
Phạm Ngọc San là một tác giả giàu cảm xúc, với ngòi bút chân thực và tinh tế, ông thường viết về những mảnh đời, số phận con người và những biến động của cuộc sống. Bài thơ "Đau lòng lũ lụt miền Trung" là một trong những tác phẩm tiêu biểu của ông, thể hiện sâu sắc nỗi xót xa trước cảnh thiên tai bão lũ tàn phá miền Trung – dải đất luôn gánh chịu nhiều đau thương do sự khắc nghiệt của thiên nhiên. Với giọng thơ trầm lắng, da diết, tác phẩm không chỉ khắc họa hiện thực đau đớn mà còn gửi gắm tinh thần đoàn kết, yêu thương giữa con người Việt Nam trong lúc khó khăn, hoạn nạn. Bài thơ vừa là lời cảm thương cho nỗi khổ của đồng bào, vừa là tiếng gọi thấm đượm nhân văn, khơi dậy sức mạnh và tình người trong cơn giông bão.
Mở đầu bài thơ, tác giả dẫn người đọc vào không gian mưa bão trầm buồn với hình ảnh:
“Mưa giăng mắc nỗi buồn nhân thế
Mờ chân mây dâu bể đón đưa.”
Câu thơ như một lời than thở, gợi ra bức tranh thiên nhiên u ám, mưa không ngớt, nỗi buồn dường như kéo dài vô tận. Mưa không chỉ là hiện tượng thiên nhiên mà còn mang ý nghĩa biểu trưng cho những giọt nước mắt của con người trước cảnh dâu bể, đổi thay. Thiên nhiên hiện lên với sự khắc nghiệt, hung bạo qua hình ảnh “bão tố gió mưa,” khiến cuộc đời con người trở nên nhỏ bé và bất lực. Cụm từ “đời chan nước mắt” vừa diễn tả cảnh nước lũ dâng tràn vừa gợi lên nỗi xót xa thấm đẫm tâm hồn của người dân miền Trung.
Những câu thơ tiếp theo càng làm rõ nét cảnh tượng thiên tai:
“Ngày rát mặt, ngang trời mưa đổ
Đêm giá băng sương nhỏ lệ rơi.”
Tác giả sử dụng những từ ngữ gợi cảm mạnh mẽ như “rát mặt,” “giá băng,” “nhỏ lệ” để khắc họa nỗi thống khổ của con người trong cảnh mưa bão triền miên. Hình ảnh “mây đen phủ kín bầu trời” không chỉ miêu tả cảnh trời đất u ám mà còn ám chỉ nỗi tuyệt vọng bao trùm cuộc sống. Câu thơ “Sinh linh chết đứng giữa trời nước non!” như một tiếng kêu bi ai, diễn tả nỗi đau của những số phận nhỏ bé, bất lực trước sự dữ dội của thiên nhiên.
Đỉnh điểm của nỗi đau được thể hiện qua cảnh tượng lũ dâng cuốn trôi tất cả:
“Nghe gió thổi lòng cồn bão tố
Tiếng mưa rơi thác đổ ngàn xa.”
Âm thanh của gió, của mưa không chỉ vang vọng bên ngoài mà còn dội vào tâm can, khiến lòng người dâng lên những cơn bão tố nội tâm. Hình ảnh “nước trắng xoá lệ nhoà bóng quê” gợi lên sự hoang tàn, mất mát. Quê hương vốn yên bình nay bị dòng nước dữ nhấn chìm, biến thành một bức tranh đau thương đầy nước mắt.
Tác giả tiếp tục khắc họa sự khốn cùng của con người qua những chi tiết cụ thể, chân thực:
“Mưa gấp khúc đường về nẻo cũ
Bong bóng trôi theo lũ cuốn đê
Bàn tay kêu cứu - tái tê
Thò qua mái ngói bốn bề nước trôi!”
Khổ thơ miêu tả cảnh tượng thiên nhiên và con người trong cơn lũ, vừa hiện thực vừa đầy ám ảnh. Hình ảnh “mưa gấp khúc đường về nẻo cũ” gợi lên sự bế tắc và chia cắt khi những con đường quen thuộc giờ đây trở nên xa lạ, đứt đoạn. “Bong bóng trôi theo lũ cuốn đê” không chỉ là hình ảnh thực mà còn mang tính biểu tượng, cho thấy sự mỏng manh và vô thường của cuộc sống trước sức mạnh khắc nghiệt của thiên nhiên. Đặc biệt, “bàn tay kêu cứu - tái tê” là hình ảnh gây xúc động mạnh, thể hiện nỗi đau khổ, sự tuyệt vọng của con người khi đối mặt với thiên tai. Hình ảnh này được tô đậm thêm với chi tiết “thò qua mái ngói bốn bề nước trôi,” cho thấy sự dữ dội và nhấn chìm của dòng nước. Qua khổ thơ, tác giả không chỉ miêu tả cảnh vật mà còn gửi gắm nỗi niềm xót xa, đồng cảm với những phận người nhỏ bé, bất lực trước thiên nhiên.
Tuy nhiên, giữa nỗi đau ấy, tác giả không quên nhấn mạnh tinh thần nhân ái, sự đùm bọc lẫn nhau của con người Việt Nam:
“Nhìn trẻ nhỏ màn trời chiếu nước
Các cụ già rét mướt tái xanh
Cuộc đời lúc rách lúc lành
Người mình chia sẻ đã thành bản năng!”
Hình ảnh “trẻ nhỏ màn trời chiếu nước” và “các cụ già rét mướt tái xanh” gợi lên sự thương tâm, khi những đối tượng yếu đuối nhất trong xã hội – trẻ em và người già – phải chịu cảnh khốn khó, lạnh lẽo dưới cơn lũ. Câu thơ không chỉ miêu tả sự khắc nghiệt của thiên nhiên mà còn chạm đến trái tim người đọc bằng nỗi xót xa cho những kiếp người bé nhỏ. Tuy nhiên, giữa nỗi đau đó, tinh thần “chia sẻ” của con người Việt Nam lại được nhấn mạnh, như một giá trị cốt lõi “đã thành bản năng.” Câu thơ “cuộc đời lúc rách lúc lành” như một lời nhắc nhở về sự bất trắc, vô thường, nhưng cũng là cơ hội để mỗi người thể hiện tấm lòng nhân ái, đùm bọc nhau trong hoạn nạn. Khổ thơ kết thúc với niềm tin vào sức mạnh cộng đồng, làm sáng lên vẻ đẹp của tình người giữa những ngày gian khó.
Kết thúc bài thơ, Phạm Ngọc San khẳng định giá trị của tinh thần đoàn kết qua những câu thơ:
“Cùng một bọc, chung cành chung gốc
Nào cùng chia bão lốc gió sương
‘Nhiễu điều phủ lấy giá gương’!”
Khổ thơ tôn vinh tinh thần đoàn kết, gắn bó của dân tộc Việt Nam, đặc biệt trong những lúc khó khăn, hoạn nạn. Hình ảnh “cùng một bọc, chung cành chung gốc” gợi nhắc đến truyền thuyết con Rồng cháu Tiên, khẳng định mối quan hệ đồng bào thiêng liêng, sâu sắc của người Việt. Từ đó, lời kêu gọi “nào cùng chia bão lốc gió sương” trở thành một lời hiệu triệu đầy xúc động, thúc giục sự đồng lòng, tương trợ để vượt qua nghịch cảnh. Câu thơ cuối, trích dẫn ca dao “nhiễu điều phủ lấy giá gương,” là một biểu tượng cho truyền thống nhân nghĩa, tương thân tương ái đã ăn sâu vào máu thịt của dân tộc. Tinh thần ấy không chỉ là trách nhiệm mà còn là lẽ sống, giúp dân tộc trường tồn và vượt qua muôn vàn sóng gió lịch sử. Khổ thơ vừa là lời nhắc nhở, vừa là lời ngợi ca tinh thần cộng đồng cao đẹp của người Việt Nam, đặc biệt khi đối mặt với thiên tai và khổ đau.
Với hình ảnh sinh động và ngôn từ chân thực, bài thơ tái hiện lại khung cảnh thiên nhiên hung bạo, nơi cơn lũ dữ cuốn trôi không chỉ nhà cửa mà cả sự sống của con người. Từng câu thơ là một nỗi đau: mái nhà ngập nước, bàn tay kêu cứu, và những ánh mắt trẻ thơ ngây dại trước thảm họa. Nhưng bên trong bức tranh ảm đạm ấy, tình người lại sáng lên như một ngọn lửa ấm áp. Những hình ảnh chia sẻ, giúp đỡ giữa đồng bào hiện lên như minh chứng cho truyền thống "lá lành đùm lá rách" của dân tộc. Tác giả không chỉ nói về thiên tai mà còn gửi gắm niềm tin yêu và hy vọng vào sức mạnh của cộng đồng. Bài thơ vì thế không chỉ là tiếng khóc đau lòng trước cảnh khổ, mà còn là lời ca ngợi tinh thần đoàn kết, một giá trị đẹp đẽ trường tồn qua bao thế hệ người Việt.
Bài thơ Đau lòng lũ lụt miền Trung khép lại nhưng dư âm của nó vẫn mãi vang vọng trong lòng người đọc. Không chỉ là lời kêu than trước nỗi đau thiên tai, bài thơ còn là bản hùng ca về tình người, về tinh thần đoàn kết và lòng nhân ái của dân tộc Việt Nam. Những hình ảnh đầy ám ảnh và xúc động được khắc họa trong từng câu thơ như lời nhắc nhở rằng, giữa bão giông cuộc đời, con người vẫn có thể làm nên ánh sáng của tình thương. Bài thơ để lại trong ta một niềm trăn trở sâu sắc, nhưng cũng là niềm tin mãnh liệt vào sức mạnh của tình đồng bào – ngọn lửa sưởi ấm mọi trái tim trong những ngày gian khó.
Bảng tin
