

viết bài văn phân tích đoạn trích bài thơ Ba mươi năm đời ta có Đảng:
Thuở nô lệ, thân ta nước mất
Cảnh cơ hàn, trời đất tối tăm
Một đời đau suốt trăm năm
Chim treo trên lửa, cá nằm dưới dao!
Giặc cướp hết, non cao biển rộng
Cướp cả tên nòi giống tổ tiên
Lưỡi gươm cắt đất ngăn miền
Non sông một khúc ruột liền chia ba
Lũ bán nước lột da dân nước
Tan mồ cha cũng rước voi giày
Máu đà nhúng đỏ bàn tay
Biết chi đau đớn cỏ cây đồng bào!
***
giúp mik với mai thi r
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Tố Hữu là lá cờ đầu của thơ ca cách mạng Việt Nam, là người đã gắn bó trọn đời mình với lý tưởng cộng sản và vận mệnh dân tộc. Trong suốt hành trình sáng tác, ông luôn dùng thơ để ca ngợi Đảng, Bác Hồ và nhân dân lao động. Bài thơ “Ba mươi năm đời ta có Đảng” được sáng tác năm 1960, nhân dịp kỉ niệm 30 năm thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam. Đoạn mở đầu của bài thơ đã tái hiện lại bức tranh đau thương của đất nước ta trước khi có Đảng, khi nhân dân sống kiếp nô lệ tối tăm.
Bốn câu thơ đầu mở ra bằng tiếng than xót xa, đau đớn về thân phận con người trong thời mất nước:
Thuở nô lệ, thân ta nước mất
Cảnh cơ hàn, trời đất tối tăm
Một đời đau suốt trăm năm
Chim treo trên lửa, cá nằm dưới dao!
Chỉ trong vài câu ngắn gọn, Tố Hữu đã gợi ra cả một thời đại đen tối của dân tộc. Đó là khi “thân ta nước mất”, nhân dân sống trong cảnh “cơ hàn”, “trời đất tối tăm”. Những hình ảnh ẩn dụ “chim treo trên lửa”, “cá nằm dưới dao” vừa cụ thể vừa ám ảnh, gợi lên cảnh ngộ bi thảm của người dân mất nước - sống lay lắt trong nỗi sợ hãi, luôn bị giày xéo, đe dọa. Không chỉ là nỗi khổ của một kiếp người, mà là “một đời đau suốt trăm năm”, biểu tượng cho cả trăm năm nô lệ, áp bức của dân tộc Việt Nam dưới ách thực dân phong kiến.
Sang bốn câu tiếp, nhà thơ mở rộng bức tranh hiện thực, nỗi đau không chỉ dừng lại ở sự nghèo khổ mà còn là nỗi nhục mất nước. Giặc không chỉ cướp đất, cướp của mà còn “cướp cả tên nòi giống tổ tiên” - tức là cướp đi cả linh hồn, bản sắc dân tộc. Câu thơ “lưỡi gươm cắt đất ngăn miền” như một vết chém ngang vào lòng người, diễn tả nỗi đau chia cắt non sông. Tố Hữu đã dùng ngôn từ giản dị mà giàu sức khái quát để diễn tả tội ác tày trời của bọn xâm lược và nỗi xót xa của người dân yêu nước trước cảnh nước mất, nhà tan.
Hai câu cuối là tiếng kết án đanh thép, căm hờn dành cho bọn tay sai bán nước:
Lũ bán nước lột da dân nước
Tan mồ cha cũng rước voi giày
Máu đà nhúng đỏ bàn tay
Biết chi đau đớn cỏ cây đồng bào!
Giọng thơ chuyển từ buồn thương sang phẫn nộ. Tố Hữu không chỉ tố cáo tội ác của kẻ thù xâm lược mà còn lên án gay gắt bè lũ tay sai - những kẻ “lột da dân nước”, “rước voi giày” lên mồ cha ông. Câu thơ “máu đà nhúng đỏ bàn tay” là lời kết án đanh thép, phơi bày tội lỗi ghê tởm của chúng. Giọng thơ dồn nén, dữ dội, thể hiện nỗi căm giận tột cùng nhưng cũng là tiếng nói của lòng yêu nước sâu nặng, xót thương đồng bào.
Đoạn thơ khép lại trong âm hưởng bi tráng, vừa đau thương vừa bừng sáng tinh thần yêu nước. Qua những hình ảnh giàu cảm xúc, Tố Hữu đã tái hiện chân thực nỗi thống khổ của nhân dân Việt Nam trước khi có Đảng, đồng thời bộc lộ niềm tin mãnh liệt vào con đường cách mạng mà Đảng mang lại.
“Ba mươi năm đời ta có Đảng” không chỉ là lời kể về quá khứ đau thương mà còn là bản cáo trạng đanh thép lên án tội ác của giặc ngoại xâm và tay sai. Qua đó, Tố Hữu thể hiện tấm lòng yêu nước sâu sắc, niềm tự hào và biết ơn Đảng - người đã đưa dân tộc ra khỏi đêm dài nô lệ. Bằng giọng thơ tha thiết, hình ảnh giàu sức gợi và cảm xúc chân thành, Tố Hữu đã làm sống dậy một thời kỳ lịch sử đầy nước mắt, để từ đó càng thêm trân trọng giá trị của độc lập, tự do hôm nay.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Đoạn thơ trích từ bài “Ba mươi năm đời ta có Đảng” của Tố Hữu đã tái hiện một cách chân thực và sinh động những nỗi đau và khát vọng đấu tranh của dân tộc Việt Nam từ thuở nước mất nhà tan cho đến khi kháng chiến giành độc lập, tự do. Bằng ngôn từ súc tích, hình ảnh đầy cảm xúc, Tố Hữu đã khắc họa một chặng đường lịch sử đầy đau thương nhưng cũng thấm đẫm tinh thần bất khuất của dân tộc.
### Phân tích chi tiết:
1. **Nỗi đau mất nước, thân phận nô lệ:**
Đoạn thơ mở đầu bằng bức tranh u tối của dân tộc Việt Nam trong thời kỳ nô lệ. Tác giả sử dụng hình ảnh đối lập “trời đất tối tăm” và “một đời đau suốt trăm năm” để nhấn mạnh sự đau khổ triền miên của nhân dân dưới ách thống trị của thực dân, phong kiến. Những câu thơ:
- “Chim treo trên lửa, cá nằm dưới dao!”
đã khắc họa cảnh ngộ thê thảm, không lối thoát của người dân bị dồn ép đến đường cùng. Hình ảnh “chim treo trên lửa, cá nằm dưới dao” gợi lên sự yếu đuối, bất lực của con người trước sự đàn áp, bóc lột dã man.
Đoạn thơ còn phản ánh nỗi đau chia cắt của đất nước qua hình ảnh “lưỡi gươm cắt đất ngăn miền” và “non sông một khúc ruột liền chia ba”. Đất nước bị chia cắt, cảnh huống "ruột chia ba" như một nỗi đau xé lòng, không chỉ là sự mất mát về lãnh thổ mà còn là sự đứt đoạn về văn hóa, lịch sử và tâm hồn của một dân tộc.
2. **Cảnh đời khốn khổ của người dân:**
Tiếp nối là hình ảnh của cuộc sống cơ cực, bần hàn của người dân dưới ách thống trị. Những câu thơ:
- “Cha trốn ra Hòn Gay cuốc mỏ
Anh chạy vào Đất Đỏ làm phu”
đã tái hiện chân thực cảnh người nông dân bị đẩy vào con đường cùng. Không còn nơi nương tựa, họ phải tha phương cầu thực, làm phu mỏ, bán sức đổi lấy “mấy đồng xu”, đổi mạng mình để đổi lấy miếng cơm manh áo. Những hình ảnh "thịt xương vùi gốc cao su mấy tầng", “cơm vãi cơm rơi” đã nhấn mạnh thân phận nhỏ bé, rẻ rúng của người lao động trong xã hội bất công, đồng thời thể hiện sự kiệt quệ, cùng cực của kiếp sống nô lệ.
Bên cạnh đó, hình ảnh những em bé đói khát, mẹ già “đợ con đấu thóc cầm hơi” càng tô đậm thêm nỗi thống khổ của người dân trong cảnh lầm than. Đoạn thơ như một tiếng kêu thương, một lời than oán chất chứa nỗi uất nghẹn của người dân trước sự thống trị, áp bức của chế độ phong kiến và thực dân.
3. **Tinh thần chiến đấu bất khuất, anh dũng:**
Tuy nhiên, đoạn thơ không chỉ dừng lại ở nỗi đau mà còn ngợi ca tinh thần đấu tranh bất khuất của dân tộc. Bằng giọng thơ hào hùng, Tố Hữu đã tái hiện hình ảnh nhân dân vùng lên kháng chiến, với những vũ khí thô sơ nhưng lòng quyết tâm và tinh thần đoàn kết vô song:
- “Gậy tầm vông đánh tan quân bạo tàn!”
Nhân dân Việt Nam, từ trẻ em đến người già, từ miền núi đến đồng bằng, đều chung một lòng, cùng nhau cầm gậy, cầm dao đứng lên chiến đấu. Hình ảnh “trẻ làm đuốc sống, già xông lửa đồn” đã khắc họa một dân tộc gan dạ, anh hùng, sẵn sàng hy sinh vì độc lập tự do của Tổ quốc.
Những biểu tượng như “tay sắc như gươm”, “chân dồn đuổi giặc” khắc họa khí thế hừng hực của dân tộc trong cuộc kháng chiến trường kỳ. Qua đó, tác giả đã ngợi ca sức mạnh của nhân dân, tinh thần chiến đấu và lòng yêu nước nồng nàn.
4. **Hình ảnh đời sống kháng chiến:**
Cuộc kháng chiến được xây dựng trên sự thiếu thốn, gian khổ, nhưng chính sự “gan dạ, anh hùng” và lòng quyết tâm đã giúp nhân dân Việt Nam vượt qua tất cả. Hình ảnh “củ khoai, củ sắn thay cơm” và “hớp ngụm nước suối trong đỡ khát” không chỉ là sự miêu tả hiện thực kháng chiến mà còn là biểu tượng cho tinh thần vượt khó, cho tấm lòng kiên trung của những con người Việt Nam thời kỳ đó.
### Đánh giá chung:
Đoạn thơ trên đã khắc họa một cách chân thực và sâu sắc bức tranh lịch sử của dân tộc Việt Nam, từ những năm tháng đau thương, mất mát cho đến khi đứng lên đấu tranh giành độc lập. Bằng ngôn ngữ giàu hình ảnh, nhịp điệu mạnh mẽ và cảm xúc chân thành, Tố Hữu không chỉ thể hiện nỗi đau của dân tộc mà còn ngợi ca tinh thần đấu tranh bất khuất, tạo nên một khúc tráng ca của dân tộc.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin