

viết bài văn nghị luận khoảng 800 từ phân tích , đánh giá nội dung và nghệ thuật của văn bản" mùi rơm rạ quê mình " của tác giả Ngọc Bích ( không chép mạng nhé ạ) . Giúp em với chiều em thi rồii
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
MÙI RƠM RẠ QUÊ MÌNH…
Ngọc Bích
(1) Tôi sinh ra từ một vùng sâu vùng xa ở bưng biền Đồng Tháp, lớn lên giữa hương đồng cỏ nội. Nơi tôi sống ruộng lúa không hẳn là thẳng cánh cò bay mà đủ ngan ngát mùi rơm rạ sau mỗi mùa gặt.
(2) Đối với những người sinh ra và lớn lên ở thôn quê thì dường như cánh đồng đã trở thành một phần ký ức chẳng thể nào quên, bởi nó gắn liền với tuổi thơ – phần thời gian trong trẻo nhất của một đời người.
(3) Trong ký ức của tôi, bức tranh đồng quê sống động một cách kỳ lạ. Đó là những sân phơi trải đầy lúa vàng, tụi con nít vẫn hay đi tới đi lui trên những thảm lúa ngoài sân để lúa mau khô, những bước chân nhỏ xinh in ngang dọc trên đệm lúa vàng. Chúng bước nhanh thật nhanh để tránh cái nắng trên đầu và cái nóng hừng hực dưới chân. Ngày mùa trong tôi còn là những ụ rơm, nhánh rạ trơ ra sau vụ gặt. Đâu đâu cũng thấy rơm rạ ngút ngàn, vàng những lối đi.
(4) Tôi thương cái mùi rơm rạ quê mình. Nó cứ thoang thoảng rồi loang dần, quấn chặt vào sống mũi. Mùi rơm rạ là mùi của đồng ruộng, mùi của mồ hôi ba ngày vác cuốc ra đồng, mùi của niềm vui mùa lúa trúng, mùi nỗi buồn nơi khoé mắt mẹ sau mỗi vụ thất thu.
(5) Nồi cơm mới thơm lừng, không những thơm bởi hạt gạo mà còn vì được đun bằng bếp rơm, lửa cháy bùng, cơm sôi ùng ục. Đó là cái mùi cứ phảng phất theo tôi, để rồi những tháng năm sau đó tôi đi khắp mọi miền, đi qua những đồng lúa xanh tít mắt bất chợt nhớ đến mùi thơm ấy, mùi hương của rơm rạ và mùi của chén gạo thơm hương lúa mới. Cái mùi ấy ngan ngát trong lồng ngực không dễ quên của biết bao con người lớn lên từ ruộng đồng như tôi.
(6) […] Tôi lớn lên giữa mùi rơm rạ quê hương, mấy đứa bạn tôi giờ mỗi đứa một nơi. Có đứa qua xứ Tây Đô lập nghiệp, có đứa đi làm dâu tận vùng miệt thứ Cà Mau. Còn tôi… sống và làm việc ở phố thị xa hoa, đêm đêm nhớ nhà, nhớ mùi rơm rạ mà bật khóc. Chao ôi, cái mùi rạ nồng nồng khó tả.
(7) Mỗi lần về nhà đúng mùa gặt lúa, tôi hít lấy một hơi thật sâu như muốn nuốt hết cái không khí ấy, nhớ về mình còn là đứa trẻ của những tháng năm xưa. Những tháng năm đầu trần ngồi máy kéo ra đồng nghịch rơm, những tháng năm còn được nằm trọn trong vòng tay của ba mẹ.
(8) Có sợi rơm nào bay theo gió vương qua cành lá non, phảng phất hương vị của mùa mới, mùa của yêu thương, ước vọng và hy vọng. Tôi mang theo những khát khao, những ước mơ của mình gửi vào hương vị đó để thấy ấm áp, góp nhặt yêu thương cho riêng mình.
(9) Những kí ức tuổi thơ gắn liền với mùi rơm rạ quê hương bỗng chốc ùa về làm cho con đường đến sân bay trở nên ngắn ngủi. Tôi và anh tài xế công nghệ kia tạm gác lại những ký ức miền Tây thân thương của mình để hoà vào nhịp sống hối hả. Tôi tin là nó chỉ tạm lắng lại trong tâm thức mỗi người rồi đến khi gặp người “rà đúng tần số” hoặc đôi khi chỉ cần nhắc về hai tiếng miền Tây thì những ký ức thân thương ấy lại ào ạt ùa về. Đã là tuổi thơ, là quê hương thì làm sao mà quên cho được.
(Nhiều tác giả, Nghĩa tình miền Tây, NXB Hồng Đức, 2022, tr. 41-44)
Bài làm:
Nghệ thuật là lĩnh vực của tình cảm thẩm mĩ, đó là một quá trình lao động khổ hạnh và gian lao. Cái thực cái tình như hai nguồn sóng giao thoa để đem lòng cộng hưởng lên trái tim người viết, người nghe, người đọc. Văn bản “Mùi rơm rạ quê mình” là một tác phẩm đậm đà chất thơ, mang đậm hương vị của miền quê, của tuổi thơ và ký ức không thể phai mờ giữa dòng cảm xúc bồi hồi, sâu lắng của tác giả. Qua đó, tác giả đã dùng mùi rơm rạ – một hình ảnh quen thuộc của vùng quê sau mỗi mùa gặt – như một chất xúc tác mạnh mẽ để gợi nhớ về những kỷ niệm thanh xuân, về những cảm xúc chan chứa tình yêu thương và nỗi niềm khôn nguôi đối với quê hương. Bài viết không chỉ thể hiện rõ nét nội dung mà còn sở hữu nghệ thuật ngôn từ tinh tế, giàu cảm xúc, đưa người đọc lạc vào không gian quê hương thân thương.
Văn bản mở đầu bằng câu chuyện về sự gắn bó của tác giả với mảnh đất quê hương – một vùng đất “sâu vùng xa” ở Đồng Tháp. Chính từ những câu chữ đầu tiên, ta đã cảm nhận được mối liên hệ mật thiết giữa con người và cánh đồng, giữa ký ức tuổi thơ và mùi rơm rạ. Mùi rơm rạ ở đây không đơn thuần chỉ là mùi của những cọng rơm sau vụ gặt mà còn chứa đựng cả hương vị của niềm vui mùa lúa trúng, của mồ hôi lao động, của nỗi buồn thất thu và của tình mẫu tử dịu êm. Thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm là: dù cuộc sống có đưa ta đi đến đâu, dù những kỷ niệm có phai mờ theo năm tháng, thì quê hương với những giá trị thân thương, giản dị luôn là nơi để ta tìm về, là nguồn động viên tinh thần vô giá. Tác giả đã khéo léo dùng hình ảnh của đồng quê – với những sân phơi lúa vàng, những bước chân nhỏ in đậm trên đệm lúa – để tái hiện một bức tranh tuổi thơ sống động. Đó là khoảng thời gian trong trẻo nhất của mỗi con người, nơi mà mọi cảm xúc đều được đong đầy. Những ký ức ấy không chỉ là những hình ảnh vật chất mà còn là sự gắn bó tình cảm, là những ấm áp của gia đình, của tình thân. Khi nhớ về mùi rơm rạ, tác giả như được sống lại những khoảnh khắc hạnh phúc bên gia đình, bên đồng ruộng mênh mông, qua đó thể hiện rõ nét sự nhớ nhung, hoài niệm và niềm tự hào về cội nguồn. Bên cạnh những ký ức ngọt bùi, văn bản còn phản ánh nỗi buồn chia ly khi những người con của quê hương buộc phải xa rời vùng đất thân yêu để đi tìm nghiệp ở phương xa. Qua đoạn văn “Tôi lớn lên giữa mùi rơm rạ quê hương, mấy đứa bạn tôi giờ mỗi đứa một nơi…” tác giả gửi gắm tâm trạng nhớ nhung, bâng khuâng khi nhìn thấy tình cảm chân thành của tuổi trẻ bị thử thách bởi cuộc sống đô thị xa hoa, nhịp sống hối hả. Tuy nhiên, dù đi đến đâu, dù trải qua bao biến cố, những ký ức và mùi hương quê hương vẫn luôn là điểm tựa tinh thần, là nơi để mỗi người tìm lại bản sắc của mình.
Một trong những điểm sáng của văn bản chính là nghệ thuật miêu tả tinh tế, giàu cảm quan. Tác giả đã sử dụng những hình ảnh quen thuộc như “sân phơi trải đầy lúa vàng”, “tụi con nít đi tới đi lui trên những thảm lúa”, “ụ rơm, nhánh rạ trơ ra sau vụ gặt” để khắc họa một không gian quê hương sống động, đầy màu sắc và sức sống. Những hình ảnh này không chỉ gợi lên cảm giác thị giác mà còn lan tỏa qua mùi hương, âm thanh của thiên nhiên, khiến người đọc như được hòa mình vào khung cảnh yên bình, mộc mạc nhưng đầy chất thơ. Hình ảnh “mùi rơm rạ” được lặp đi lặp lại xuyên suốt văn bản như một biểu tượng tinh thần của quê hương. Mùi rơm rạ không chỉ là mùi của những cọng rơm sau vụ gặt mà còn là mùi của sự lao động cần cù, của niềm vui, nỗi buồn, của tình yêu thương gia đình. Nó chứa đựng cả một quá trình sống, quá trình trưởng thành của con người nơi nông thôn. Qua đó, tác giả đã thể hiện mối liên hệ khăng khít giữa con người với thiên nhiên, giữa cảm xúc và ký ức – những yếu tố tạo nên bản sắc văn hóa dân tộc.
Văn bản được trình bày dưới hình thức tự sự, qua đó tác giả chia sẻ những kỷ niệm và cảm xúc của riêng mình với quê hương. Giọng văn trữ tình, chân thật và giản dị đã làm cho câu chuyện trở nên gần gũi, dễ đồng cảm. Từng đoạn văn là một mảnh ghép của ký ức, từ những hình ảnh cụ thể của đồng ruộng, của những bữa cơm được đun bằng bếp rơm cho đến những nỗi niềm riêng tư của tuổi trẻ khi xa rời miền quê. Cách kể chuyện này không chỉ làm nổi bật tính cá nhân mà còn mở ra một không gian chung của những người con của đất Việt, những người luôn mang trong tim nỗi nhớ quê hương. Tác giả khéo léo đưa hiện thực cuộc sống – những cảnh vật quen thuộc ở miền quê – hòa quyện với dòng ký ức trầm lắng của tuổi thơ. Hình ảnh “nồi cơm mới thơm lừng”, “bếp rơm, lửa cháy bùng” không chỉ gợi lên hương vị của bữa cơm gia đình mà còn là biểu tượng của sự ấm áp, của tình thân thiết được vun đắp qua năm tháng. Qua đó, văn bản không chỉ là lời kể về một vùng quê, mà còn là bản anh hùng ca về tình yêu quê hương, về sự gắn bó với cội nguồn, dù cho thời gian có trôi qua bao lâu, dù cho con người có phải xa rời nhau đến đâu thì ký ức và những giá trị đó vẫn mãi trường tồn.
Văn bản “Mùi rơm rạ quê mình” của Ngọc Bích đã thành công trong việc khắc họa một bức tranh quê hương sống động, giàu cảm xúc và đậm chất thơ. Nội dung của tác phẩm sâu sắc và giàu ý nghĩa khi thể hiện mối liên hệ giữa con người với quê hương, giữa ký ức và hiện thực, giữa cảm xúc và những giá trị văn hóa truyền thống. Từ đó, thông điệp về lòng biết ơn, sự trân trọng đối với cội nguồn và những ký ức tuổi thơ được gửi gắm một cách nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ. Về mặt nghệ thuật, Ngọc Bích đã sử dụng ngôn từ giản dị, mộc mạc nhưng đầy chất trữ tình để tái hiện hình ảnh quê hương. Các biện pháp tu từ như so sánh, ẩn dụ, nhân hoá được vận dụng một cách tinh tế, góp phần làm nổi bật những chi tiết chân thật, sống động của miền quê. Hơn nữa, nghệ thuật tự sự trong văn bản đã tạo nên sự gần gũi, thân mật giữa tác giả và người đọc, khiến cho mỗi ai cũng có thể cảm nhận và đồng cảm với những ký ức, cảm xúc mà tác giả chia sẻ.
“Mùi rơm rạ quê mình” là lời nhắc nhở mỗi chúng ta về nguồn cội, về giá trị của ký ức tuổi thơ và về tình yêu quê hương bất diệt. Tác phẩm đã thành công trong việc truyền tải một thông điệp nhân văn sâu sắc, khơi gợi trong lòng người đọc niềm tự hào và lòng trân trọng với những giá trị giản dị nhưng đầy ý nghĩa của cuộc sống.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin