Viết cho em bài văn kể chuyện sáng tạo “Một chuyến phiêu lưu”của tác giả Nguyễn Thị Kim Hoà được không ạ?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bạn tham khảo nha
Em bổ sung chi tiết sáng tạo thêm về cách em có thể tham gia vào câu chuyện, tương tác với hai nhân vật mèo nhép và chuột xù: Mèo nhép rủ chuột xù và em cùng nhau sang sông chơi. Chuột xù thì từ chối, em thì lưỡng lự một lúc, làm sao có thể qua được sông kia chứ? Nghĩ nguy hiểm, em liền khuyên ngăn mèo nhép ở nhà cùng nhau chơi trên triền cỏ. Ấy vậy, mèo nhép cứ một mực khăng khăng đòi đi, dù phải đi một mình qua sông. Thấy vậy, em và chuột đành đồng ý không nỡ để bạn mạo hiểm một mình. Em, mèo nhép, chuột xù cùng nhờ bác ngựa giúp đưa qua sông.
#MyraLoveYou
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Chuyện kể rằng, một hôm, mèo nhép rủ chuột xù sang sông chơi, nhưng chuột xù từ chối. Mèo nhép khăng khăng muốn đi nên chuột dành đồng ý vì không nỡ để bạn mạo hiểm một mình. Hai bạn nhờ bác ngựa đưa sang sông.
Đồng cỏ bên kia sông quả là một thế giới xanh tuyệt đẹp! (A) Thích chí, mèo nhép nhảy nhót khắp nơi, mặc dù chuột xù đã cảnh báo rằng trong bụi cỏ có hang rắn.
Y như chuột lo ngại, rắn bị phá giấc ngủ, tức giận quăng mình về phía mèo nhép. Chuột xu vội nhảy từ mỏm đá xuống mình rắn để cứu bạn. Rắn tối sầm mặt mũi, còn chuột tế văng ra. May thay, bác ngựa kịp thời chạy đến cứu hai ban.
Trên lưng bác ngựa trở về, thấy chuột xù nằm thiêm thiếp, mèo nhép cứ sụt sịt, nước mắt rơi ướt lông chuột xù. Mèo không để ý, miệng chuột đang mỉm lại do cố nén cười.
Câu chuyện thật thú vị và hài hước. Mèo nhép dã có bài học quý giá về việc phải biết lắng nghe người khác để giữ an toàn cho bản thân và những người xung quanh.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Tôi là một cây bút chì nhỏ, ngày nào cũng nằm trong hộp bút cùng các bạn. Tôi cứ nghĩ đời mình chỉ để viết và vẽ. Nhưng một đêm, chúng tôi bỗng thức dậy và rủ nhau đi phiêu lưu.
Xuống sàn nhà, tôi thấy tấm thảm xanh như khu rừng rậm, còn chú mèo nhà chủ lại giống một con hổ đang rình mồi. Tôi hơi sợ, nhưng có thước kẻ và cục tẩy đi bên cạnh nên lại mạnh dạn bước tiếp.
Chúng tôi trèo lên “ngọn núi bàn học”, đi qua “dòng sông ánh trăng” hắt vào từ cửa sổ. Thế giới hiện ra rộng lớn và đẹp đẽ hơn tôi từng nghĩ.
Khi trời sáng, cả nhóm vội trở về hộp bút. Tuy nằm yên như chưa từng đi đâu, nhưng trong lòng tôi còn nguyên niềm vui. Tôi đã hiểu rằng, chỉ cần dám bước ra ngoài, ta sẽ thấy cuộc sống thật kỳ diệu.
Bảng tin