

Viết đoạn văn ghi lại cảm xúc của mình sau khi đọc bài thơ trốn lên mái nhà mà khóc(khoảng 1 trang)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Bài thơ mẹo cho tôi một cảm giác rất nồng nhiệt thân quen, như thấy lại chính mình trong những khoảnh khắc giải quyết một mình, khi buồn hay mệt mỏi, cũng muốn tìm một nơi để thoát khỏi tất cả và Khóc thật lâu. Điều này như một cách giải tỏa cảm xúc và cũng là khoảnh khắc khắc mà ai cũng cần để lắng nghe chính mình, đối diện với những cảm xúc thật tro
Ngoài ra, bài thơ còn làm tôi nhận ra tình cảm đặc biệt mà nhà thơ dành cho quê hương. Cảnh báo vật xung quanh cậu bé, từ mái nhà, cây cầu đến dòng sông quê đều hiện lên mô mạc, giản dị, nhưng chứa đựng kỷ niệm ấm áp. Đó là tình yêu quê hương trong sáng, là sự trân trọng vẻ đẹp của làng quê Việt Nam mà bất cứ ai, dù đi xa hay ở gần, đều kh
Khi đọc đến câu “mẹ ở dưới vườn thu dọn bếp núc, mấy chú bò đang đứng cỏ”, tôi cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, của những khoảnh khắc giải bình dị nhưng thật đáng quý. Như vậy, bài thơ không chỉ là câu chuyện của một cậu bé mà còn là một bài học về tình yêu thương và giá trị của những điều đơn giản xung quanh ta. Tôi thấy lòng mình như được thanh lọc và nhắc nhở phải trân trọng những giây phút bình yên, những khoảnh khắc khắc gắn bó với quê hương, gia đình – những điều đã nuôi dưỡng
$#ngocbichctee$
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trốn lên mái nhà để khóc là cuộc trò chuyện của tác giả với chính bản thân mình, giữa Lam tuổi 20 và cô của tuổi 13. Tác giả đã viết về những kỉ niệm với ông bà ngoại, về mẹ, về con chó Lu, về nỗi đau không có ba, về nỗi đau khi mẹ bỏ đi, khi bà ngoại trở nên khổ sở, hay đánh đứa nhóc ấy bằng đòn roi.
Đứa trẻ thường chọn cách trốn lên mái nhà, vì đây là nơi chúng có thể đến gần với bầu trời nhất. Mái nhà đủ cao để những thương tổn ấy không với tới, để những vì sao có thể chiếu sáng những vết thương của em, để bóng tối chỉ là những mảng màu dưới đất. Đứa trẻ có thể thoải mái ngắm nhìn bầu trời bao la trước mắt ở đây, và có thể sẽ có một thứ ánh sáng kì diệu nào đó như sao băng tồn tại vụt qua. Một đứa trẻ hạnh phúc sẽ dành tuổi thơ ấm áp của mình để chữa lành trong quá trình trưởng thành chông chênh, những vấp ngã trong quá trình để trở thành người lớn. Còn những đứa trẻ bất hạnh thì phải dùng cả cuộc đời để chữa lành vết rách từ tuổi thơ, những mất mát, đau thương từ quá khứ. Giữa những giông bão của cuộc đời đó, ai sẽ tìm đến và ôm lấy những đứa trẻ bất hạnh ấy, để nói với nó rằng “Chị đến từ miền đất hứa, em là đứa nhỏ có ngày mai và cơn bão này rồi sẽ tạnh.”Đây là món quà, là sự chữa lành mà Lam dành tặng cho những tâm hồn đã chịu tổn thương trong quá khứ, cũng như một lời nhắn gửi, cảm ơn đến Lam năm 13 tuổi ấy. Cảm ơn em vì đã ở lại, cảm ơn vì đã không bỏ mình trong năm tháng tăm tối ấy. Bởi em biết không, nếu em chọn rời đi sẽ không còn ai nhớ đến những kí ức đẹp về những người thân yêu ấy nữa. Nếu bạn đang thấy chênh vênh, không tìm ra nơi để gửi gắm tâm tư của mình thì cuốn sách như là một nơi để bạn tựa vào. Trái tim bạn sẽ một lần nữa được rung lên qua từng câu chữ, nhịp thơ Lam gửi gắm.
#### MONG BẠN ĐÁNH GIÁ #^^
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Sau khi đọc bài thơ “Trốn lên mái nhà mà khóc”, em cảm thấy trong lòng mình dâng lên một nỗi buồn nhẹ mà rất sâu. Hình ảnh nhân vật trữ tình lặng lẽ chạy lên mái nhà để khóc khiến em vừa thương vừa thấy gần gũi, vì đôi khi chính em cũng có những lúc muốn tìm một nơi thật yên tĩnh để giấu đi nỗi buồn của mình. Những câu thơ giản dị nhưng lại gợi ra biết bao cảm xúc, như chạm vào trái tim người đọc. Bài thơ giúp em hiểu rằng ai cũng có những lúc yếu lòng, nhưng khóc không phải là yếu đuối, mà là cách để tâm hồn trở nên nhẹ nhõm hơn. Khi đọc xong, em thấy mình trân trọng hơn những cảm xúc của bản thân và biết cách yêu thương chính mình nhiều hơn.
Bảng tin