Đề bài viết bài văn kể lại một sự việc có thật liên quan đến nhân vật hoặc sự kiện lịch sử mà em có dịp tìm hiểu nói về vị anh hùng dân tộc Trương Định dài và hay nhất thế trong đó có sử dụng dấu ba chấm có kết hợp yếu tố miêu tả và xưng tôi
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Gửi bạn:
Một lần, khi học về lịch sử, tôi đã được tìm hiểu về một vị anh hùng dân tộc kiên cường, người đã dành cả cuộc đời đấu tranh cho đất nước và nhân dân - Trương Định. Ông là một tấm gương sáng về tinh thần yêu nước, sẵn sàng hy sinh tất cả để bảo vệ quê hương. Câu chuyện về ông đã để lại trong tôi những xúc cảm thật sâu sắc và niềm kính trọng vô bờ bến.
Trương Định, hay còn gọi là Bình Tây Đại Nguyên Soái, sinh ra tại Bình Định nhưng lớn lên ở Gò Công, tỉnh Tiền Giang. Vào thời kỳ kháng chiến chống Pháp, Trương Định nổi lên như một vị tướng tài ba, được lòng nhân dân, lãnh đạo quân đội với quyết tâm sắt đá. Khi triều đình ký hiệp ước nhượng một phần Nam Kỳ cho Pháp, ông đã từ chối lệnh vua rút quân về, vì ông không thể đứng nhìn cảnh người dân quê mình rơi vào tay giặc. Những lời thề trước bà con cùng những bước chân dứt khoát của Trương Định đã gieo niềm hy vọng cho người dân. Hình ảnh ấy khiến tôi không thể nào quên... và lòng tôi lại trào dâng một niềm xúc động mãnh liệt.
Những ngày tháng ông lãnh đạo nghĩa quân ở Gò Công, tôi tưởng tượng ra hình ảnh ông cưỡi ngựa chỉ huy quân sĩ giữa tiếng hô vang của hàng ngàn người, tất cả đều quyết tâm chiến đấu đến cùng để bảo vệ mảnh đất thân yêu. Với chiến thuật linh hoạt, ông và nghĩa quân đã nhiều lần đánh bại các cuộc tấn công của quân Pháp, khiến giặc kinh hồn bạt vía. Đối với người dân, ông không chỉ là một vị tướng mà còn là một người cha, người bảo vệ. Ông sẵn sàng hy sinh mọi thứ để che chở cho họ, để họ có thể yên ổn làm ăn trên chính quê hương mình.
Khi nghe kể về trận đánh cuối cùng của ông, lòng tôi không khỏi ngậm ngùi. Để bảo toàn lực lượng, Trương Định đã lựa chọn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng thay vì chịu khuất phục trước quân thù. Trên mảnh đất Gò Công, ông đã anh dũng hy sinh. Hình ảnh ấy như khắc sâu trong tâm trí tôi – một vị tướng với ánh mắt kiên định, thân hình hiên ngang bất khuất trước đám đông giặc thù. Những giọt nước mắt của dân làng tiễn đưa ông về cõi vĩnh hằng đã nói lên tất cả... sự kính trọng, tiếc thương, và niềm tự hào không thể nào quên.
Câu chuyện về Trương Định đã để lại trong tôi lòng ngưỡng mộ và biết ơn vô bờ. Ông đã chứng minh cho tôi thấy, lòng yêu nước không chỉ là tình cảm mà còn là những hành động kiên quyết, dù phải đối mặt với mất mát và hy sinh. Đối với tôi, Trương Định sẽ mãi là biểu tượng của lòng quả cảm, của tinh thần dân tộc bất khuất, kiên cường. Từ câu chuyện của ông, tôi càng thấm thía giá trị của tự do và sự bình yên hôm nay, càng thấy mình cần có trách nhiệm hơn trong việc bảo vệ và xây dựng quê hương.
CHÚC BẠN HỌC TỐT
( nếu có sai sót mong mn góp ý )
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Hồi tôi còn là học sinh lớp Bảy, trong một chuyến tham quan về vùng Gò Công (Tiền Giang), tôi có dịp đến viếng Đền thờ Trương Định. Trước ban thờ nghi ngút khói hương, tôi được nghe người hướng dẫn kể lại câu chuyện bi tráng về trận chiến cuối cùng của vị anh hùng mang trong mình chí khí kiên trung - Trương Định. Câu chuyện ấy đến giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi…
Tôi tưởng tượng ra buổi sáng mùa hè năm 1864, khi bầu trời Gò Công nhuốm một màu đỏ rực. Trong căn cứ Tân Hòa, nghĩa quân Trương Định đang gấp rút chuẩn bị cho trận đánh mới. Tiếng rèn vũ khí chan chát, tiếng hô tập trận vang vọng cả một vùng rừng rậm. Giữa đội quân ấy, Trương Định - người chỉ huy với dáng người rắn rỏi, đôi mắt sáng quắc và chòm râu đen dài - đang đi giữa hàng quân, động viên từng người lính. Ông nói bằng giọng ấm, dõng dạc:
“Chúng ta thà chết vinh còn hơn sống nhục! Giặc có thể chiếm đất, nhưng không bao giờ chiếm được lòng dân!”
Trước mắt tôi như hiện ra cảnh hàng nghìn nghĩa quân áo vải, tay cầm gươm giáo, sẵn sàng xông pha giữa làn khói súng mịt mù. Rồi… giặc Pháp kéo đến, súng đại bác rền vang, khói thuốc súng phủ kín bầu trời. Trương Định dẫn quân chiến đấu dũng cảm, hết đợt này đến đợt khác, dù bị thương vẫn không lùi bước. Nhưng do phản bội, căn cứ bị lộ, nghĩa quân bị bao vây tứ phía. Trong khoảnh khắc nguy nan, ông vẫn bình tĩnh chỉ huy, giọng nói vang lên giữa khói lửa:
“Ta thà chết chứ không để giặc bắt!”
Khi bị thương nặng, ông rút gươm tự vẫn, giữ trọn khí tiết của một người anh hùng. Cảnh tượng ấy khiến ai nghe cũng phải nghẹn ngào. Cả vùng Gò Công rợp cờ tang, người dân thương tiếc khóc gọi tên ông suốt nhiều ngày.
Nghe xong câu chuyện, tôi đứng lặng thật lâu trước tượng Trương Định. Trong ánh nắng chiều rực rỡ, khuôn mặt ông như vẫn toát lên vẻ cương nghị, bất khuất. Tôi bỗng thấy sống mũi cay cay… Hình ảnh vị anh hùng sẵn sàng hi sinh vì Tổ quốc khắc sâu trong tâm trí tôi - một tấm gương sáng ngời về lòng yêu nước, tinh thần trung nghĩa và khí phách bất diệt của con người Việt Nam.
Bảng tin