

Làm văn.
(Tóm tắt phần đầu: Từ Nhị Khanh vốn con nhà nghèo, kết duyên cùng Phùng Trọng Quỳ, con quan Thiêm thư giàu có. Nhị Khanh tuy hãy còn nhỏ, nhưng sau khi về nhà họ Phùng biết cư xử rất khéo, được mọi người ta khen là người nội trợ hiền. Trọng Quỳ lớn lên, dần sinh ra chơi bời lêu lổng; Nhị Khanh thường vẫn phải can ngăn. Trọng Quỳ cùng cha vào vùng đất Nghệ An cai trị 6 năm trời không tin tức gì, Nhị Khanh ở nhà thủ tiết chờ chồng, “quyết không mặc áo xiêm của chồng để đi làm đẹp với người khác”. Sau Nhị Khanh nhờ người bõ già lặn lội vào tận Nghệ An hỏi thăm tin tức mới hay cha chồng đã mất được mấy năm rồi, vì Trọng Quỳ ham chơi nên gia sản sạch sành sanh. Trọng Quỳ về đến nhà, vợ chồng mừng rỡ, cùng trông nhau mà khóc.) Song Phùng sinh vì quen thân phóng lãng, thuộc tính chơi bời, về nhà ít lâu rồi nết cũ lại đâu đóng đấy, hằng ngày cùng người lái buôn là Đỗ Tam bê tha lêu lổng. Sinh thì thích Đỗ có tiền nhiều. Đỗ thì ham sinh có vợ đẹp. Những khi uống rượu với nhau rồi đánh bạc, Đỗ thường lấy lợi nhử sinh.Sinh đánh lần nào cũng được, thấy kiếm tiền dễ như thò tay vào túi mình lấy đồ vật vậy. Nhị Khanh vẫn răn bảo rằng:
- Những người lái buôn phần nhiều là giảo quyệt, đừng nên chơi thân với họ; ban đầu tuy họ
thả cho mình được, nhưng rồi họ sẽ vét hết của mình cho mà xem. Sinh không nghe. Một hôm sinh cùng các bè bạn họp nhau đánh tứ sắc. Đỗ bỏ ra trăm vạn đồng tiền để đánh và đòi sinh đánh bằng Nhị Khanh. Trọng Quỳ quen mui vẫn được luôn, chẳng suy nghĩ gì, liền bằng lòng cách ấy. Giấy giao kèo viết xong rồi vừa uống rượu vừa gieo quân. Trọng Quỳ gieo ba lần đều thua cả ba, sắc mặt tái mét; cử tọa cũng đều ngơ ngác buồn rầu hộ.Trọng Quỳ phải cho gọi Nhị Khanh đến, bảo rõ thực tình, đưa tờ giao kèo cho xem và yên ủi rằng:
- Tôi vì nỗi nghèo nó bó buộc, để lụy đến nàng. Việc đã đến thế này, hối lại cũng không kịp
nữa. Thôi thì bi hoan tán tụ cũng là việc thường của người ta. Nàng nên tạm về với người mới, khéo chiều chuộng hắn, rồi bất nhật tôi sẽ đem tiền đến chuộc.
Nàng liệu cơ không thể thoát khỏi, giả vờ nói tử tế rằng:
- Bỏ nghèo theo giàu, thiếp lẽ đâu từ chối. Số giời xếp đặt, há chẳng là tiền định hay sao! Nếu
chồng mới không nỡ rẻ bỏ, còn đoái thu đến cái dung nhan tàn tạ này, thiếp xin sửa túi nâng khăn, hết lòng hầu hạ như đã đối với chàng xưa nay. Nhưng xin cho uống một chén rượu, mượn làm một chén tiễn biệt và cho về từ giã các con một chút. Đỗ cả mừng, rót đầy một chén rượu xà cừ đưa mời nàng uống. Uống xong, nàng về nhà ôm lấy hai con, vỗ vào lưng mà bảo rằng:
- Cha con bạc tình, mẹ đau buồn lắm. Biệt ly là việc thường thiên hạ, một cái chết với mẹ có
khó khăn gì. Nhưng mẹ chỉ nghĩ thương các con mà thôi. Nói xong, lấy đoạn dây tơ thắt cổ mà chết. Trọng Quỳ hối hận vô cùng, sắm đồ liệm táng tử tế rồi làm một bài văn tế vợ.
(Lược dẫn: Sau khi vợ chết, Trọng Quỳ hối hận vô cùng. Nhị Khanh sau khi chết được Thượng
đế thương là oan uổng nên cho coi giữ sổ sách ở tòa đền Trưng Vương. Một hôm đi đường xa, Trọng Quỳ ngủ dưới gốc cây thì được Nhị Khanh báo mộng, hẹn gặp ở đền Trưng Vương. Trọng Quỳ đúng hẹn đến trước đền, đợi từ chiều tà đến nửa đêm thì Nhị Khanh xuất hiện).
Nhị Khanh nói:
- Vừa rồi thiếp nhân theo xe mây, lên có việc ở nơi Đế sở. Vì cớ có chàng nên thiếp đã phải
bẩm xin về trước đấy; thành ra cũng sai hẹn với chàng một chút. Bèn dắt tay nhau đi nằm, cùng nhau chuyện trò thủ thỉ. Khi nói đến việc hiện thời, Nhị Khanh chau mày:
- Thiếp thường theo chầu tả hữu Đức Bà ở đây, được trộm nghe chư tiên nói chuyện với nhau,
bảo Hồ triều sẽ hết vào năm Bính Tuất, binh cách nổi lớn, số người bị giết chóc đến chừng hơn 20 vạn, ấy là chưa kể số bị bắt cướp đi. Nếu không phải người trồng cây đức đã sâu thì chỉ e ngọc đá đều bị cháy cả. Bấy giờ có một vị chân nhân họ Lê, từ miền tây nam xuất hiện; chàng nên khuyên hai con bền chí đi theo vị ấy, thiếp dù chết cũng không nát. Trời gần sáng, Nhị Khanh vội dậy để cáo biệt, vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn lại, rồi thoắt chốc thì biến đi mất.Trọng Quỳ bèn không lấy ai nữa, chăm chỉ nuôi hai con cho nên người. Đến khi vua Lê Thái Tổ tuốt gươm đứng dậy ở Lam Sơn, hai người con trai đều đi theo, trải làm đến chức Nhập thị nội. Đến nay ở Khoái Châu hiện còn con cháu.
(Trích Người nghĩa phụ Khoái Châu, Truyền kì mạn lục, Nguyễn Dữ, in trong cuốn Văn xuôi tự sự Việt Nam thời trung đại, tập 1, Nguyễn Đăng Na giới thiệu và tuyển soạn, NXB Giáo dục, 1997, tr 242 – 250)
Yêu cầu.
Hãy viết một bài văn (khoảng 500 chữ) phân tích, đánh giá về chủ đề và đặc sắc nghệ thuật của truyện
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Mở bài :
Truyện Người nghĩa phụ Khoái Châu Trong Truyện kỳ mạn lục của Nguyên Dữ là tác phẩm tiểu biểu cho văn học truyền kỳ Việt Nam, Kể về cuộc đời bi thương của Nhị Khanh - người phụ nữ đức hạnh, trung trinh nhưng chịu nhiều bất hạnh. Qua câu chuyện của nàng, tác giả không chỉ ngợi ca phẩm chất cao đẹp của người phụ nữ trong xã hội phong kiến mà con phê phán những thói xấu của con người trong xã hội đương thời.
Thân bài 1:
Truyện xoay quanh đức hy sinh và lòng trung trinh của Nhị Khanh. Dù xuất thân nghèo khó, khi kết hôn với Trọng Qùy, con nhà quyền quý, Nhị Khanh vẫn được gia đình chồng yêu mến vì sự khéo léo, đảm đang. Thế nhưng, Trọng Quỳ càng lớn càng trở nên hư hỏng, sa vào cờ bạc và đã đem chính Nhị Khanh ra làm vật cược cho trò đỏ đen. Trước hành động bạc bẽo đó, Nhị Khanh chọn cái chết để giữ trọn lòng tự trọng. Qua nhân vật này, Nguyễn Dữ khắc họa hình ảnh người phụ nữ thủy chung, sẵn sàng hy sinh để bảo vệ phẩm giá, đồng thời lên án thói vô trách nhiệm, bạc tình của kẻ làm chồng.
Thần bài 2:
Một điểm đặc sắc trong truyện là nghệ thuật kết hợp yếu tố hiện thực và huyền ảo, đặc trưng của thể loại truyện kỳ. Sau khi chết, Nhị Khanh được phong làm thần trong coi đền Trưng Vương và con có cơ hội báo mộng cho Trọng Quỳ, khuyên nhủ chồng hướng con cái đi theo đạo nghĩa để sống tốt. Chi tiết huyền ảo này không chỉ tăng sức hút mà còn làm nổi bật lòng trung trinh của Nhị Khanh, biến nàng thành biểu tượng thiêng liêng. Giọng kể của Nguyễn Dữ cũng rất uyển chuyển, ngôn ngữ giàu hình ảnh, giúp nhân vật Nhị Khanh hiện lên sống động và đầy cảm xúc.
Kết bài:
Người nghĩa phụ Khoái Châu không chỉ ca ngợi tính cách của người phụ nữ mà còn truyền tải thông điệp về giá trị đạo đức và nhân phẩm. Đây là tác phẩm mang đậm giá trị nhân văn, thể hiện sự tôn vinh những phẩm chất tốt đẹp, đồng thời cũng phản ánh sâu sắc hiện thực và tâm thức của con người thời trung đại.
Đây nhakk!
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin
874
16144
1063
Ukii, chúc ngủ ngon nhek
10
800
1
bn cũng v nha
874
16144
1063
Hii, on chxx
874
16144
1063
:))
10
800
1
mệt quá
874
16144
1063
Sao mệt zị :<
10
800
1
áp lực thi đó :(
10
800
1
hôm nay thi văn chả lm đc ái j:(