

TÔI TỰ HỌC
(Nguyễn Duy Cần)
Mục đích của sự học là gì? Học để mưu cầu hạnh phúc, nghĩa là làm cho mình ngày càng mới, càng cao, càng rộng,... Học là để gia tăng sự hiểu biết của mình, mở rộng tâm hồn của mình bằng cách thu nhận sự hiểu biết cùng những kinh nghiệm của người khác. Cũng giống như một đứa trẻ mới sinh nặng chưa đầy ba kí, thế mà ngày càng lớn đến năm, sáu chục kí trong khoảng vài mươi năm sau, phải chăng nhờ rút lấy không khí, đồ ăn, đồ uống,... mà tiến từ nhỏ đến lớn, từ yếu đến mạnh, nghĩa là càng ngày càng mới, càng cao, càng lớn. Bởi vậy tôi cho rằng học cũng như ăn.
Ăn mà không tiêu thì có hại cho sức khỏe. Học mà không hóa thì có hại cho tinh thần. Cỏ con cừu ăn mà được tiêu, sẽ không còn là cỏ nữa mà là bộ lông mướt đẹp của nó. Dâu con tằm ăn mà được tiêu, sẽ không còn là dâu nữa mà là sợi tơ mịn màng tươi tốt của nó. Người có học thức là người đã thần hóa những cái học của mình. Bởi vậy dường như họ không biết gì cả mà không có cái gì là không biết.
Học mà đến mức quên hết cả sách vở của mình đã học thì cái học ấy mới là “nhập diệu”. Một điều gì học mà mình còn cố nhớ là nó chưa được nhập vào tâm. Chỉ khi nào mình không cần nhớ mà nó vẫn tự nhiên hiển hiện trong tâm trí thì cái học ấy mới gọi là đã được tiêu hóa. Người học đánh máy chữ mà còn để ý tìm từng con chữ, cố nhớ vị trí của từng con chữ là người đánh máy chưa tinh. Người học đi xe đạp mà còn cố để ý đến bàn đạp, cách đạp là người đi xe đạp chưa thạo. Tôi nhớ lúc còn nhỏ, gần đến ngày thi, tôi băn khoăn nói với cha: “Sao con học nhiều thế mà nay dường như không còn nhớ gì cả. Lòng con như quên hết, không biết lúc thi có nhớ được gì không? Con sợ quá!”. Cha tôi cười bảo: “Đấy là con học đã chín muồi rồi. Quên tức là nhớ nhiều rồi đó. Con hãy yên tâm...”. Thật đúng như lời cha, đến ngày thi, giám khảo hỏi đâu, tôi trả lời liền đó một cách rõ ràng hết sức.
Và Herriot cũng từng nói: “Học thức là cái còn lại khi mình đã quên tất cả”. Đó chính là cái diệu pháp của phép học.
(Trích, Tôi tự học, NXB Trẻ, TP. Hồ Chí Minh, 2022, tr.29-30)
Thực hiện các yêu cầu từ câu 1 đến câu 5 (trình bày ngắn gọn):
Câu 1. Xác định vấn đề được đề cập trong văn bản.
Câu 2. Từ “diệu pháp” trong câu cuối của văn bản có nghĩa là gì?
Câu 3. Cho biết tác dụng của phép điệp trong hai câu văn sau:
Cỏ con cừu ăn mà được tiêu, sẽ không còn là cỏ nữa mà là bộ lông mướt đẹp của nó. Dâu con tằm ăn mà được tiêu, sẽ không còn là dâu nữa mà là sợi tơ mịn màng tươi tốt của nó.
Câu 4. Yếu tố tự sự (cuộc trò chuyện giữa “tôi” với người cha) được sử dụng trong văn bản có vai trò như thế nào đối với việc thể hiện nội dung?
Câu 5. Anh/chị tâm đắc nhất với mục đích nào của sự học mà tác giả đề cập ở phần đầu văn bản? Vì sao?
II. PHẦN VIẾT (6,0 điểm)
Câu 1. (2,0 điểm)
Từ đoạn trích ở phần Đọc hiểu, kết hợp những hiểu biết của bản thân, hãy viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) bàn về ý nghĩa của việc tự học.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Câu 1
Vấn đề được đề cập trong văn bản là mục đích của sự học, trong đó tác giả Nguyễn Duy Cần cho rằng học là quá trình không ngừng để gia tăng hiểu biết, mở rộng tâm hồn và đạt được sự trưởng thành, phát triển về trí tuệ và tinh thần.
Câu 2
Từ "diệu pháp" trong câu cuối của văn bản có nghĩa là phương pháp kỳ diệu, sâu sắc trong học tập, khi người học đạt đến mức độ mà kiến thức đã hoàn toàn trở thành một phần tự nhiên trong tâm trí, không cần phải nhớ mà vẫn luôn hiện hữu.
Câu 3
Phép điệp trong hai câu văn trên có tác dụng làm nổi bật sự biến đổi và phát triển của vật chất khi qua quá trình tiêu hóa, từ đó khẳng định sự tương đồng với quá trình học tập: Kiến thức được tiếp thu, "tiêu hóa" rồi sẽ chuyển hóa thành một giá trị mới, đẹp đẽ và hữu ích hơn
Câu 4
Yếu tố tự sự có vai trò minh họa, giải thích và làm sâu sắc thêm quan điểm của tác giả về học tập. Câu chuyện của người cha không chỉ giúp giải tỏa lo lắng của "tôi" mà còn khẳng định rằng sự quên đi là một phần của quá trình học tập tự nhiên, giúp củng cố lý thuyết tác giả nêu ra về sự trưởng thành của học tập
Câu 5
Mục đích mà tôi tâm đắc nhất trong phần đầu văn bản là học để gia tăng sự hiểu biết và mở rộng tâm hồn. Đây là mục đích cao đẹp và ý nghĩa sâu sắc trong cuộc sống, vì việc học không chỉ đơn giản là tích lũy kiến thức mà còn là con đường phát triển bản thân, làm phong phú thêm thế giới nội tâm và khả năng cảm nhận của mỗi người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Câu 1. Vấn đề được đề cập trong văn bản.
Vấn đề được đề cập trong văn bản là mục đích và quan niệm về việc học tập (sự học), đặc biệt nhấn mạnh việc học phải đi đôi với tiêu hóa kiến thức để đạt đến mức "nhập diệu".
Câu 2. Từ “diệu pháp” trong câu cuối của văn bản có nghĩa là gì?
Từ “diệu pháp” có nghĩa là phương pháp kì diệu, tuyệt vời, tinh tế; chỉ cách thức học tập hoặc quy luật học tập hiệu quả, đạt đến trình độ cao.
Câu 3. Tác dụng của phép điệp trong hai câu văn.
Phép điệp (điệp cấu trúc câu, điệp từ "ăn", "tiêu", "sẽ không còn là... nữa mà là...") trong hai câu văn: Cỏ con cừu ăn mà được tiêu, sẽ không còn là cỏ nữa mà là bộ lông mướt đẹp của nó. Dâu con tằm ăn mà được tiêu, sẽ không còn là dâu nữa mà là sợi tơ mịn màng tươi tốt của nó.
Có tác dụng:
Nhấn mạnh và làm nổi bật quan niệm: Học phải đi đôi với "tiêu hóa" (thần hóa) kiến thức thì mới đạt được thành quả đích thực, biến kiến thức thành cái của riêng mình.
Tạo nên sự so sánh, đối chiếu song song, làm cho lập luận trở nên sinh động, rõ ràng và có sức thuyết phục hơn qua hình ảnh cụ thể, gần gũi (cừu ăn cỏ hóa thành lông, tằm ăn dâu hóa thành tơ).
Câu 4. Vai trò của yếu tố tự sự (cuộc trò chuyện giữa “tôi” với người cha).
Yếu tố tự sự (cuộc trò chuyện giữa “tôi” với người cha) có vai trò:
Minh họa, chứng minh cho luận điểm: Khi học tập đã "chín muồi", đã được tiêu hóa thì không cần cố nhớ mà kiến thức vẫn tự nhiên hiển hiện, đây chính là cấp độ "quên tức là nhớ nhiều rồi đó", tức là đã đạt đến mức "nhập diệu".
Làm cho lập luận trở nên sinh động, cụ thể, chân thực và thuyết phục hơn, tạo sự đồng cảm, gần gũi với người đọc.
Câu 5. Mục đích của sự học tâm đắc nhất và lí do.
(Học sinh tự chọn mục đích và lí giải, có thể tham khảo một trong các gợi ý dưới đây):
Tôi tâm đắc nhất với mục đích: Học để mưu cầu hạnh phúc, nghĩa là làm cho mình ngày càng mới, càng cao, càng rộng,...
Vì:
Đây là mục đích học tập toàn diện và nhân văn nhất, vượt lên trên mục đích vụ lợi hay bằng cấp thông thường.
Hạnh phúc là mục đích tối thượng của con người. Sự học giúp bồi đắp giá trị bản thân (mới, cao, rộng), từ đó giúp con người có hiểu biết sâu sắc hơn về thế giới, về bản thân, có khả năng giải quyết vấn đề và sống một cuộc đời có ý nghĩa hơn, từ đó đạt được sự thanh thản, tự tại và hạnh phúc đích thực.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin