

Bến đợi
Chị không thể nhớ được, mình đã đưa người đàn ông ấy qua lại trên sông này bao nhiêu lần rồi. Đó là người đàn ông có dáng cao to, khuôn mặt khá đẹp và trông rất phúc hậu nhưng bị cụt mất một chân, cụt phải đến sát vế. Hằng năm, đều đặn, cứ vào mùa hè thì anh từ thành phố về và lại nhích từng bước khó nhọc cùng với cây nạng gỗ, bước xuống cái dốc thoai thoải trước khi nhờ chị giúp đỡ để lên thuyền.
Chị nhớ, hình như lần đầu anh chưa quen, mà ngày hôm trước trời lại mưa, con dốc ở bến sông hơi trơn, cây nạng gỗ không chống đỡ nổi và anh đã trượt chân, người lăn dài xuống tận mép nước, làm chiếc áo dính đầy bùn đất. Chị đã giúp anh gột hết bùn trên áo rồi đưa anh sang sông.
Họ làm quen từ đó và chị được biết anh từng là bộ đội hồi chiến tranh, có giai đoạn đã chiến đấu tại quê chị. Theo anh kể, ngày xưa, anh yêu một người con gái là một nữ du kích xã. Hai người đã hứa với nhau, ngày hòa bình sẽ tìm đến nhau để thành vợ thành chồng. Dù bị mất một chân ở chiến trường, nhưng cuối năm một chín bảy lăm, khi đất nước thống nhất mới được vài tháng, anh đã tìm đến chốn xưa. Song, cô gái không còn nữa, trên bàn thờ chị chỉ còn chiếc lược bằng mảnh xác máy bay do anh tự tay làm lấy và tặng chị năm nào. Anh bùi ngùi ra đi, và sau đó, khi có gia đình cũng như việc làm dưới thành phố, cứ vào mùa hè anh lại tìm về để thắp hương cho chị.
Đàn bà đôi lúc bực bội, cho rằng đàn ông thường bội bạc. Người phụ nữ lái đò không tin điều đó. Chị biết có rất nhiều người tốt, và anh là một trong những người như thế. Chị tin chồng chị cũng như thế.
Ngày ngày, ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đưa khách sang sông, chị hay nhìn lên con dốc. Chị ước gì một ngày nào đó chồng chị sẽ xuất hiện, dù anh có cụt tay, cụt chân đi nữa cũng không sao, chỉ cần anh trở về. Chị sẽ chạy vụt tới ôm chầm lấy anh.
Chồng chị từng là nông dân nhưng cũng có thân hình cao lớn như người khách kia, có điều da đen hơn. Ngày trước anh cũng là du kích, sau đó được rút lên bộ đội chủ lực của tỉnh. Chị và hai đứa con bị địch bắt vào khu dồn cho đến ngày chiến tranh kết thúc. Chị và hai đứa con đã chờ, song chung quanh, làng trên, xóm dưới các gia đình có người ra trận đã về. Riêng gia đình chị thì không. Ai cũng trả lời chị là anh bị mất tích trong một trận ở tận vùng sâu. Giấy báo tử, bằng Tổ quốc ghi công đã được gửi về. Nhưng chị không tin anh chết. Theo chị, mất tích không hẳn là chết, vì nếu đã chết thì thế nào anh cũng báo mộng cho chị hoặc cho hai con.
Từ ngày gặp anh thương binh cụt chân, ở chị, niềm tin chồng mình sẽ về càng lớn hơn. Anh ấy đã nói với chị rằng, nếu còn sống chồng chị nhất định sẽ tìm về. Rồi có lần anh còn lấy bút ra, ghi tên tuổi của chồng chị và hứa về thành phố sẽ nhờ các cơ quan tìm giúp. Chị biết anh nói thật và chờ…
Thời gian trôi đi, hai đứa con của chị đã lớn, đã lấy vợ lấy chồng. Tóc chị đã bạc. Tóc của người thương binh thỉnh thoảng đi nhờ đò của chị cũng bắt đầu nhuốm bạc.
Nhưng hai năm nay, không rõ vì lý do gì, người thương binh chưa trở lại. Tin về chồng chị, vẫn vậy, vẫn chưa có.
Chiều nay đang mùa hè nhưng trời lại đổ mưa dầm. Thụng thịnh trong chiếc áo tơi, ngồi ở đầu thuyền chờ khách, lòng chị bỗng rộn lên niềm vui. Trên con dốc thoai thoải phía bên kia sông, có một người đàn ông cao lớn trong chiếc áo mưa màu rêu đang chầm chậm bước xuống. Chị vội vã chèo thuyền sang. Nhưng rồi lòng chị chợt se lại. Chị biết mình tiếp tục chờ. Người khách xuống bến không phải chồng chị, cũng không phải anh thương binh với chiếc nạng gỗ mà là một chàng trai còn rất trẻ, người của làng chị, vừa thi hành xong nghĩa vụ quân sự, trở về quê.
Câu 1: Tìm 1 chi tiết thể hiện lối sống ân tình, thủy chung của anh thương binh
Câu 2: Xác định ngôi kể trong văn bản
Câu 3: Cho biết ý nghĩa nhan đề của văn bản
Câu 4: Phân tích tác dung của các yếu tố thời gian trong đoạn trích từ " Từ ngày gặp anh thương binh cụt chân" cho đến "một chàng trai còn rất trẻ, người của làng chị, vừa hết hành thi hành nghĩa vũ, trở về quê"
Câu 5: Anh/chị cảm nhận được gì về sự tàn phá của chiến tranh qua văn bản trên?
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Câu 1:
Chi tiết thể hiện lối sống ân tình, thủy chung của anh thương binh là: "Dù bị mất một chân ở chiến trường, nhưng cuối năm một chín bảy lăm, khi đất nước thống nhất mới được vài tháng, anh đã tìm đến chốn xưa. Song, cô gái không còn nữa, trên bàn thờ chị chỉ còn chiếc lược bằng mảnh xác máy bay do anh tự tay làm lấy và tặng chị năm nào."
Chi tiết này cho thấy anh thương binh luôn nhớ về người con gái đã hứa hẹn với mình, dù chiến tranh đã lấy đi một phần cơ thể của anh và những dự định tương lai, anh vẫn không quên lời hứa và quay về tìm người yêu cũ, thể hiện lòng chung thủy và ân tình sâu sắc.
Câu 2:
Ngôi kể trong văn bản là ngôi thứ ba. Các đại từ như "chị", "anh", "cậu" hay "ông" được sử dụng để chỉ các nhân vật trong câu chuyện. Câu chuyện được kể từ góc nhìn của người kể chuyện bên ngoài, không phải từ nhân vật trong câu chuyện.
Câu 3:
Nhan đề "Bến đợi" mang ý nghĩa biểu tượng cho sự chờ đợi không ngừng nghỉ của người phụ nữ lái đò. Bến đợi không chỉ là nơi chị làm nghề mà còn là nơi chị chờ đợi chồng mình, người mà chị tin rằng sẽ trở về dù đã mất tích trong chiến tranh. Bến đợi là biểu tượng cho sự kiên trì, hy vọng và lòng thủy chung trong tình yêu, cho dù thời gian đã trôi qua lâu dài.
Câu 4:
Trong đoạn trích này, yếu tố thời gian có tác dụng quan trọng trong việc thể hiện sự chờ đợi bền bỉ của người phụ nữ lái đò. Chị đã gặp anh thương binh, và từ đó niềm tin về việc chồng mình sẽ trở về càng thêm lớn mạnh. Thời gian trôi qua không ngừng, tóc chị bạc dần, con cái đã trưởng thành, nhưng lòng chị vẫn không thay đổi, vẫn kiên trì đợi chờ. Hai năm qua, anh thương binh không trở lại, khiến chị cảm nhận được sự vô định của cuộc sống, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Mốc thời gian trong câu chuyện cũng làm nổi bật sự chậm chạp của thời gian, thể hiện sự dài lâu của chờ đợi và sự khắc nghiệt của chiến tranh.
Câu 5:
Qua văn bản, ta có thể cảm nhận được sự tàn phá vô cùng lớn lao mà chiến tranh để lại. Đặc biệt là qua câu chuyện của anh thương binh và người phụ nữ lái đò. Anh thương binh mất một chân trong chiến tranh, và dù sau chiến tranh đã có gia đình, anh vẫn không quên người con gái yêu thương cũ. Sự mất mát không chỉ là những vết thương thể xác mà còn là những tổn thương tinh thần sâu sắc. Người phụ nữ, dù trải qua bao nhiêu năm tháng, vẫn kiên trì chờ đợi chồng, dù anh đã mất tích và không có tin tức gì. Chiến tranh không chỉ lấy đi sinh mạng của những người lính mà còn để lại những vết thương tâm hồn, những người ở lại phải gánh chịu nỗi đau và sự mong chờ vô vọng. Tất cả những điều này thể hiện rõ sự tàn phá của chiến tranh, không chỉ qua những trận đánh mà còn qua những con người bị ảnh hưởng sâu sắc về cả thể xác lẫn tinh thần.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin