

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Áo cũ rồi, mỗi ngày thêm ngắn
Chỉ đứt sờn màu bạc hai vai
Thương áo cũ như là thương ký ức
Đựng trong hồn cho mắt phải cay cay.
Mẹ vá áo mới biết con chóng lớn
Mẹ không còn nhìn rõ chỉ để xâu kim
Áo con có đường khâu tay mẹ vá
Thương mẹ nhiều con càng yêu áo thêm.
Áo đã ở với con qua mùa qua tháng
Cũ rồi con vẫn quý vẫn thương
Con chẳng nỡ mỗi lần thay áo mới
Áo dài hơn thấy mẹ cũng già hơn.
Hãy biết thương lấy những manh áo cũ
Để càng thương lấy mẹ của ta
Hãy biết thương những gì đã cùng ta sống
Những gì trong năm tháng trôi qua...
Bài làm
Bài thơ “Áo cũ” khiến em bồi hồi và trăn trở bởi vẻ đẹp tinh tế ẩn chứa trong từng sợi chỉ, trong từng vết mòn của chiếc áo – như những dấu tích của thời gian và của tình mẫu tử thiêng liêng. Khi đọc bài thơ, em như được dẫn lối vào một hành trình ký ức, nơi mà mỗi manh áo là vật chất, là tấm gương phản chiếu những giá trị tinh thần sâu sắc của cuộc đời.
Từ những câu thơ mở đầu “Áo cũ rồi, mỗi ngày thêm ngắn / Chỉ đứt sờn màu bạc hai vai”, em cảm nhận được sự trôi chảy của thời gian. Chiếc áo vốn từng rực rỡ, bền bỉ theo thời gian nay dần phai mờ, sờn màu như chính cuộc đời – lúc trẻ trung, rạng rỡ và lúc sau, nhuốm dấu mỏi mệt của thời gian. Tuy nhiên, chính sự “cũ” ấy lại mang một vẻ đẹp riêng, đẹp theo cách dịu dàng, chân thành và đầy kỷ niệm. Em nhớ đến hình ảnh người mẹ cần mẫn vá vá, xâu những sợi chỉ tình thương vào từng đường khâu, như chính tâm hồn của người mẹ dành trọn cho con. Qua đó, bài thơ nhắc nhở em rằng, tình cảm gia đình, đặc biệt là tình mẫu tử, luôn tồn tại vĩnh cửu dù những vật chất bên ngoài có phai mờ theo năm tháng. Mỗi lần đọc những dòng thơ “Mẹ vá áo mới biết con chóng lớn / Mẹ không còn nhìn rõ chỉ để xâu kim / Áo con có đường khâu tay mẹ vá / Thương mẹ nhiều con càng yêu áo thêm”, em như cảm nhận được hơi ấm của những bàn tay mẹ trần, của tình yêu thương vô bờ bến và của sự hy sinh thầm lặng. Hình ảnh ấy khiến em nhớ đến những lúc bên mẹ, khi mẹ luôn ân cần dặn dò, khi từng đường kim, mũi chỉ lại là bằng chứng của một tình yêu không lời nhưng lại mạnh mẽ hơn bất cứ lời ca ngợi nào. Em cảm thấy lòng mình xao xuyến, không chỉ vì nỗi nhớ về thời gian đã qua mà còn vì cảm giác biết ơn sâu sắc đối với những gì mẹ đã dành cho con suốt những năm tháng dài.
Bên cạnh đó, câu thơ “Áo đã ở với con qua mùa qua tháng / Cũ rồi con vẫn quý vẫn thương” lại gửi gắm thông điệp về sự trân trọng những kỷ niệm đã qua. Dù chiếc áo có trở nên cũ kỹ, mất đi vẻ bóng bẩy của thời trẻ, nhưng đối với con người, mỗi vết sờn, mỗi đường chỉ đều mang theo câu chuyện riêng – câu chuyện của gia đình, của những ngày tháng cùng nhau sống, chia sẻ và yêu thương. Em nhận ra rằng, chính những vật dụng đơn sơ, thân thuộc ấy lại có giá trị tinh thần vô cùng lớn lao, bởi vì chúng gắn liền với những kỷ niệm đẹp, với sự ấm áp của gia đình. Đôi khi, chúng ta lại quá chú trọng vào sự mới mẻ, quên mất rằng cái đẹp thực sự nằm ở những gì đã trải qua và ở những dấu ấn của thời gian. Bài thơ “Áo cũ” là lời ca ngợi về một vật dụng bình dị mà còn là bản tình ca về cuộc đời, về những giá trị bền vững của tâm hồn. Nó dạy em biết rằng, trong cuộc sống, sự mới mẻ không phải lúc nào cũng mang lại hạnh phúc; mà hạnh phúc đến từ việc biết trân trọng quá khứ, biết yêu thương và cảm nhận được giá trị của từng khoảnh khắc đã qua. Mỗi chiếc áo cũ, mỗi vết sờn của thời gian đều là những minh chứng cho sự sống – dù có trôi qua bao nhiêu năm tháng, tình yêu, ký ức và những giá trị tinh thần luôn sống mãi trong tâm hồn con người.
Nhìn lại, em càng thấm thía rằng, sự trưởng thành vừa là sự tích lũy của tri thức hay thành tựu vật chất, vừa là khả năng biết cảm nhận, trân trọng những giá trị tinh thần quý báu. Chiếc áo cũ, dù không còn mới mẻ, lại chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu mối liên hệ thân tình giữa mẹ và con – điều đó khiến em hiểu rằng, trong cuộc sống, những thứ bền vững nhất không phải là những thứ vật chất hào nhoáng, mà là tình cảm, là ký ức và là những giá trị mà chúng ta dành cho nhau.
Với em, “Áo cũ” chính là lời nhắc nhở nhẹ nhàng nhưng sâu sắc: hãy biết trân trọng những gì đã qua, những kỷ niệm, và hơn hết là tình yêu thương của người thân – vì đó mới là điều làm nên sự giàu có đích thực của cuộc sống. Mỗi khi nhìn vào chiếc áo cũ, em lại nhớ đến mái tóc mẹ bạc màu theo thời gian, nhớ đến những bàn tay ấm áp đã từng sắp xếp từng sợi chỉ trên chiếc áo, và lòng em lại tràn đầy biết ơn, trân trọng. Chính tình cảm ấy sẽ mãi sống trong tim, là ngọn lửa nhỏ soi sáng con đường đời, dẫu cho thời gian có trôi qua bao nhiêu năm tháng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin