

viết đoạn văn kể về một kỉ niệm với bạn bè có sử dụng BPTT nói giảm nói tránh. ( viết dài lên ạk tầm 15, 20 dòng )
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Có lẽ kỉ niệm buồn nhất của tôi với cậu ấy là khi một tối tháng 4 cậu ấy hẹn tôi ra quán nước gần bờ hồ ngồi. Đợt ấy cả cậu và tôi đều bận chuẩn bị cho kỳ thi cuối cấp nên hiếm khi tối muộn cậu ấy hẹn tôi ra ngồi bờ hồ thế này. Học khác trường nên chúng tôi hiếm khi có dịp gặp nhau, nên tôi hứng khởi lắm. Suốt cả buổi hẹn, tôi cứ trò chuyện luyên thuyên về việc dạo này tôi không được chăm chỉ lắm, về điểm chuẩn các trường đại học, về ước mơ lớn của hai đứa, chẳng để ý đến khuôn mặt mệt mỏi, thiếu sức sống và cả cái ậm ừ rồi lặng im đến kỳ lạ của cậu. Chợt cậu nắm lấy tay tôi, bằng một giọng nói rất gằn cậu nói: "Tớ bảo này, chắc tớ không thể cùng cậu đỗ NEU được rồi!" Một thoáng giật mình tôi hỏi: "Cậu đổi nguyện vọng à? Không sao..." "Không, không phải" Rồi cậu đưa tôi một tập bao màu nâu bên trong có hồ sơ bệnh án. Tôi nhìn trân trân vào tờ giấy không thể tin vào mắt mình "Cậu mắc bệnh ung thư" Cậu gật đầu rồi khóc trong vòng tay tôi, cậu vẫn lẩm bẩm về ước mơ của hai đứa nhưng một cách tuyệt vọng. Mùa hè năm ấy, cậu đã không qua khỏi. Tạm biệt nhé! Tớ sẽ thay cả phần của cậu, để thực hiện ước mơ của chúng ta.
Biện pháp nói giảm, nói tránh: không được chăm chỉ lắm, không qua khỏi.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Bảng tin