

Cảm nhận đoạn thơ sau:
Cả đời ra bể vào ngòi
Mẹ như cây lá giữa trời gió rung
Cả đời buộc bụng thắt lưng
Mẹ như tằm nhả bỗng dưng tơ vàng
Đường đời còn rộng thênh thang
Mà tóc mẹ đã bạc sang trắng trời
Mẹ đau vẫn giữ tiếng cười
Mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương
Bát cơm và nắng chan sương
Đói no con mẹ xẻ nhường cho nhau
Mẹ ra bới gió chân cầu
Tìm câu hát đã từ lâu dập vùi. (Trích Trở về với mẹ ta thôi Đồng Đức Bốn)
help me vs
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đoạn thơ “Cả đời ra bể vào ngòi” của Đồng Đức Bốn gợi lên hình ảnh một người mẹ vĩ đại, tảo tần, hy sinh vì con cái trong suốt cuộc đời. Mở đầu với hình ảnh "Mẹ như cây lá giữa trời gió rung", tác giả thể hiện sự mềm mại, kiên cường của mẹ, giống như những chiếc lá luôn chịu đựng sự biến động của thiên nhiên. Sự so sánh này không chỉ khắc họa hình ảnh mẹ mà còn cho thấy sức mạnh nội tâm và tình thương mà mẹ dành cho con. Câu thơ "Cả đời buộc bụng thắt lưng" thể hiện sự hi sinh thầm lặng, nhẫn nhịn của mẹ. Mẹ như một con tằm, âm thầm nhả tơ, tạo ra cuộc sống ấm no cho con. Hình ảnh này khiến người đọc cảm nhận được sự chăm sóc, lo lắng của mẹ cho tương lai của con cái, dù bản thân phải chịu đựng gian khổ. Khi tác giả nhắc đến "Đường đời còn rộng thênh thang", có sự nghẹn ngào khi nhận ra rằng mẹ đã dành trọn cuộc đời để vun đắp cho con, trong khi tóc mẹ đã bạc trắng. Dù đau đớn, mẹ vẫn giữ nụ cười, thể hiện lòng kiên cường và tình yêu thương vô bờ bến. Cảnh “bát cơm và nắng chan sương” không chỉ là hình ảnh thực tế mà còn là biểu tượng cho sự sẻ chia, ấm áp của tình mẫu tử. Cuối cùng, việc "Mẹ ra bới gió chân cầu" để tìm kiếm những kỷ niệm xưa làm cho người đọc chạnh lòng. Những ký ức đẹp đẽ, dù đã bị dập vùi theo thời gian, vẫn sống mãi trong tâm trí mỗi người. Đoạn thơ không chỉ là lời tri ân mà còn là bản tình ca ngọt ngào về mẹ, một người luôn đứng sau, là chỗ dựa vững chắc trong cuộc đời con.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin