

“Trời mưa. Rô mẹ dặn Rô con:
- Mẹ đi kiếm mồi, con ở nhà, chỉ nên chơi ở gần nhà, chớ đi đâu xa kẻo lạc đường, con nhé!
Trời vừa lạnh, Rô Ron và Cá Cờ cùng lượn chơi trước cửa hang. Thấy một dòng nước róc rách chảy xuống hồ, Rô Ron bảo bạn:
- Chúng mình cùng vượt dòng nước nhé!
Cá Cờ ngắm dòng nước lónh lánh như đang lách qua những búi cỏ xanh chảy rì rào rồi vẫy đuôi nói:
- Nhưng mẹ tớ dặn không được rong chơi xa. Hay là chúng ta chơi quanh đây thôi.
- Thế thì cậu hãy xem tớ rạch lên bờ đây này!
Vừa nói Rô Ron vừa giương vây, nhún mình lấy đà phóng lên. Lên khỏi bờ, Rô Ron bơi theo dòng nước và say mê ngắm cảnh trời mây, đồng lúa…Rô Ron nhìn thấy một cô Bướm có đôi cánh màu tím biếc. Rô Ron liền bơi theo và hỏi:
- Bướm ơi! Bạn có nhanh bằng tôi không?
Cứ thế, Rô Ron mải bơi theo bướm. Nào ngờ, dòng nước cạn dần rồi rút kiệt. Rô Ron bị mắc cạn. Chú cố hết sức mình lóc đi, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì. Mệt quá, Rô Ron đành phải nằm phơi mình trên mặt đất. Nghĩ đến mẹ, Rô Ron tủi thân muốn khóc. May thay, chị Gió Nhẹ lướt qua. Thấy Rô Ron bị mắc cạn, chị dừng lại và nói:
- Để chị giúp em!
Nói rồi, chị Gió Nhẹ bay đi tìm chị Gió Mạnh báo tin. Hai chị Gió đập cánh gọi các cô Mây về. Những cô Mây đang bay lang thang bỗng ùn ùn kéo đến. Bầu trời đen kịt lại. Chị Gió Mạnh vẫn đập cánh liên hồi. Các cô Mây biến thành những giọt mưa. Trời mưa to, nước tràn qua các bụi cờ tạo nên những dòng nước chảy xuống hồ. Rô Ron mừng rỡ, theo dòng nước bơi về.
Khi Rô Ron về đến hồ thì gặp Cá Cờ đang dẫn Rô mẹ đi tìm. Lo cho con, Rô mẹ đã khóc đỏ cả mắt. Rô Ron hối hận dụi đầu vào lòng mẹ”.
(Cá Rô Ron không vâng lời mẹ - Nguyễn Đình Quảng)
Câu 1. Truyện “Cá Rô Ron không vâng lời mẹ” thuộc thể loại nào? Dựa vào đặc điểm nào của văn bản để em xác định được thể loại đó?Câu 2. Xác định ngôi kể và nêu đặc điểm, tác dụng của ngôi kể trong văn bản?Câu 3. Vì mải bơi theo cô Bướm, Rô Ron đã gặp hậu quả gì? Em hãy nêu một câu ca dao, tục ngữ nào diễn tả đúng về nhân vật cá Rô Ron khi không nghe lời dạy bảo của mẹ?
Câu 4. Trong văn bản trên, chị Gió Mạnh, Gió Nhẹ và Cô Mây có tính tốt nào giống nhau?
Câu 5. Đoạn văn: “Nói rồi, chị Gió Nhẹ bay đi tìm chị Gió Mạnh báo tin. Hai chị Gió đập cánh gọi các cô Mây về. Những cô Mây đang bay lang thang bỗng ùn ùn kéo đến. Bầu trời đen kịt lại. Chị Gió Mạnh vẫn đập cánh liên hồi. Các cô Mây biến thành những giọt mưa. Trời mưa to, nước tràn qua các bụi cờ tạo nên những dòng nước chảy xuống hồ. Rô Ron mừng rỡ, theo dòng nước bơi về.” chủ yếu dùng biện pháp nghệ thuật gì? Nêu tác dụng của biện pháp nghệ thuật đó trong đoạn văn.
Câu 6. Tìm các từ láy trong văn bản?
Câu 7. Phân tích cấu tạo của câu văn:“Lên khỏi bờ, Rô Ron bơi theo dòng nước và say mê ngắm cảnh trời mây, đồng lúa.”
Câu 8: Nêu cảm nhận của em về nhân vật cá Rô Ron trong truyện?
Câu 9: Từ văn bản trên, em rút ra cho mình bài học gì cho bản thân?
Viết bài văn kể lại một trải nghiệm không may mắn của em khiến em nhớ mãi.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đáp án+Giải thích các bước giải:
Câu 1:
- Nội dung: Trời mưa, mẹ dặn Rô ở nhà nhưng Rô đã không vâng lời mẹ.
Câu 2: Tác dụng dấu phẩy trong câu: Mẹ đi kiếm mồi,con ở nhà, chỉ nên chơi ở gần nhà, chớ đi đâu xa kẻo lạc đường, con nhé!: Tách các bộ phận cùng loại (đồng chức) với nhau.
Câu 3:
Giải thích nghĩa từ "lạc đường": Lạc đường nghĩa là đi không đúng đường phải đi. Ví dụ:
- Em bị lạc đường và bị thương; trời tối và lạnh lắm.
- Vì không vâng lời cha mẹ nên cô ấy đã lầm lỡ, lạc đường.
Câu 4:
- Biện pháp tu từ được sử dụng trong đoạn văn là: nhân hóa.
- Tác dụng: Làm cho thế giới loài vật trở nên gần gũi với con người; làm cho việc kể truyện trở nên hấp dẫn, việc miêu tả trở nên sinh động.
Câu 5: Trạng ngữ trong câu: Thấy một dòng nước róc rách chảy xuống hồ.
Câu 6: Các từ láy trong văn bản bao gồm: "lách", "rì rào", "lụa", "lóng lánh", "ùn ùn".
Câu 7: Câu văn “Lên khỏi bờ, Rô Ron bơi theo dòng nước và say mê ngắm cảnh trời mây, đồng lúa.” có cấu tạo gồm: “Lên khỏi bờ”,“Rô Ron bơi theo dòng nước”,“và say mê ngắm cảnh trời mây, đồng lúa”
Câu 8: Cá Rô Ron là một nhân vật trẻ con, hiếu động và tò mò. Tuy nhiên, sự bướng bỉnh và không lắng nghe lời dạy bảo của mẹ đã dẫn đến những rắc rối. Dù vậy, Rô Ron cũng thể hiện sự mừng rỡ khi được cứu thoát, điều này giúp tôi hiểu rằng việc nhận ra sai lầm và biết ăn năn là quan trọng.
Câu 9: Từ văn bản trên, tôi rút ra bài học rằng cần phải nghe lời cha mẹ và những người lớn xung quanh, vì họ luôn lo lắng và muốn bảo vệ chúng ta trước những nguy hiểm có thể xảy ra. Sự bướng bỉnh có thể dẫn đến những hệ quả không tốt.
viết văn:
Ai trong đời chắc hẳn cũng có một lần mắc lỗi. Tôi cũng vậy, tôi đã mắc phải lỗi lầm đó chính là không học bài bị điểm kém mà giờ đây mỗi khi nhớ lại bản thân tôi đều cảm thấy xấu hổ không thôi.
Tôi vốn là học sinh giỏi trong lớp. Bài kiểm tra nào tôi cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần cô yêu cầu xướng điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Lần đó tôi còn nhớ rất rõ, đó là ngày bộ phim yêu thích của tôi công chiếu. Tôi rất muốn xem bộ phim đó nên đã xin mẹ cho đi xem. Nhưng mẹ tôi chỉ đồng ý nếu tôi hoàn thành xong hết bài tập và học bài đầy đủ. Nhìn ngoài trời tối dần trong khi đống bài tập chất đống, tôi không ngần ngại nói: “ Hôm nay con không có bài mẹ ạ”. Nhìn tôi, mẹ nhíu mày suy nghĩ và cuối cùng cũng đồng ý với tôi. Bộ phim hôm đó hay ngoài mong đợi của tôi. Tối hôm đó khi về đến nhà, vào phòng, nhìn thấy sách vở của ngày hôm nay vẫn còn y nguyên trong cặp, tôi tặc lưỡi. Vừa sắp xếp sách vở ngày mai tôi vừa nghĩ: “ Tiết văn ngày mai chắc cô không gọi mình đâu vì tôi đã trả bài xuất sắc ở buổi học hôm trước”. Tôi lúc đó không hề biết rằng tôi của ngày mai sẽ hối hận bởi quyết định đó.
Hôm sau, tôi trong niềm hưng phấn, hân hoan đến lớp mong được kể lại nội dung của bộ phim mà hôm qua tôi xem với các bạn. Chắc các cậu ấy ghen tị lắm. Lúc tôi đang hăng say kể nốt câu chuyện thì cô bước vào lớp. Cả lớp đứng lên chào cô. Cô nhẹ nhàng mở sách nhìn chúng tôi và nói:
- Hôm nay chúng ta sẽ làm bài kiểm tra 15 phút nhé các em.
Nghe đến đây, mặt tôi trắng bệch lo sợ. Đúng như điều tôi lo lắng, nội dung của bài kiểm tra này là nội dung của bài trước. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi làm bài một tiết, cô thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Châu ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: Kìa, chép đề đi chứ! Tôi có cảm giác là tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Tôi loay hoay viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu.
Tuần sau, cô giáo trả bài. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 3, tim tôi thắt lại. Em không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên, vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với cô, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Sau khi phát bài, cô nghiêm giọng nhắc nhở chúng tôi và rồi chuyện gì đến cũng đến:
- Phương, em giải thích cho cô về bài kiểm tra bị điểm thấp của em.
Tôi giật mình xấu hổ. Tôi cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với ánh mắt cô. Tôi xấu hổ với cô, với bạn bè. Nếu mẹ tôi biết tôi nói dối và bị điểm kém như thế này, mẹ tôi sẽ thất vọng vì tôi lắm. Tôi lí nhí xấu hổ nói với cô:
- Em xin lỗi cô, em sẽ cố gắng gỡ điểm vào lần sau ạ.
Thời gian đã đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng nhưng mỗi lần nhớ lại tôi lại thấy xấu hổ với bản thân mình. Ánh mắt cô nhìn tôi hôm đó, tôi chẳng thể nào quên. Tôi tự hứa không bao giờ ân mắc lỗi lầm đó nữa
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin