

Viết đoạn văn nghị luận (khoảng 200 chữ) phân tích hình ảnh Hà Nội qua cảm nhận của nhân vật trữ tình ''anh'' trong đoạn trích ''Một thân cây một tàng lá một bông hoa'' của Lâm Thị Mỹ Dạ và đoạn trích ''Trăm năm còn gió heo may'' của Hoàng Phủ Ngọc Tường.
=)))
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Nhà văn Đỗ Phấn từng viết: “Hà Nội là miền đất nhung nhớ không chỉ của riêng người Hà Nội. Người đi xa nhớ về và người đang sống ở nơi này nhớ về những ngày tháng đã qua”. Thật vậy, mảnh đất lịch sử nghìn năm văn hiến ấy từ lâu đã trở thành điểm hẹn đợi chờ của nhiều văn nghệ sĩ. Hà Nội trong kí ức mỗi người yêu văn chương lại mang một màu sắc khác nhau. Cảm nhận nét riêng về Hà Nội qua trang thơ " Một thân cây một tàng lá một bông hoa" của Hoàng Phủ Ngọc Tường và " Trăm năm còn gió heo may" của Lâm Thị Mỹ Dạ, Hoàng Phủ Ngọc Tường ta xao xuyến chìm vào khung cảnh thiên nhiên thơ mộng, trữ tình như khơi gợi trên trang giấy những xúc cảm dạt dào của nhà thơ. Hai nhà thơ đã thai nghén. đẽo gọt tỉ mỉ để tiếng lòng mình thổn thức qua dòng cảm xúc của nhân vật " anh". Sự vận động cảm xúc của " anh" trong bài thơ " Một thân cây một tàng lá một bông hoa" là sự gợi nhớ về quá khứ với khung cảnh thật thanh bình: Hà Nội- phố dài- mái ngói. Khung cảnh hiện lên qua trang viết thật cổ kính, êm đềm qua những cảnh vật quen thuộc khiến lòng người rạo rực nhớ về kỉ niệm xưa. Phép tu từ so sánh tài tình đã đưa hình ảnh " cây liễu xưa" bên hồ như " một bóng người Hy Lạp cổ" nhấn mạnh sự lâu đời, cổ kính nơi đây. Men theo dòng chảy cảm xúc, tác giả tiếp tục khắc họa từng chi tiết về cây liễu nghìn năm tuổi đang đứng giữa góc trời hồ Gươm: " thân hình vạm vỡ, nỗi trầm tư một nghìn năm,....". Chưa dừng lại ở đó, nhân vật trữ tình còn quan sát thấy những sự vật hiện lên xung quanh làm căng tràn sức sống mảnh đất ngàn năm này. Trở về với trang thơ " Trăm năm còn gió heo may" người đọc như được dạo bước cùng " anh" qua những góc phố Hà Nội cổ. Điệp ngữ " thành phố" đã nhấn mạnh những nét đẹp đặc trưng của Hà Nội thân thương với: đường me lá nhỏ rung rinh, tóc thề áo trắng, bên hồ trầm lặng...". Hà Nội thật yên bình khiến nhân vật trữ tình bồi hồi nhớ về những kỉ niệm xưa khi bom đạn lửa cháy. Hà Nội giờ đây thật đẹp, thật thơ mộng khiến lòng người trào dâng những cảm xúc khó tả. Khép lại đoạn trích, " anh" cùng người yêu đi dạo bước giữa lòng Hà Nội, ngòi bút thi sĩ nghẹn ngào cùng dòng chảy cung bậc: " lòng mình yên tĩnh quá/ Nỗi yên như điều kì lạ/ Ngỡ lòng anh chưa có bao giờ". Có lẽ, "anh" ở đây chính là tác giả, mượn lời nhân vật trữ tình nhà thơ bộc bạch cảm xúc dành cho mảnh đất nghìn năm văn hiến này, dường như chưa bao giờ có cuộc chia tay giữa tác giả và Hà Nội. Mảnh đất ấy mãi luôn sống trong trái tim nhà thơ, vẻ đẹp nghìn năm bình yêu, thanh thản ấy mãi mãi bất diệt với thời gian. Bằng ngôn ngữ giản dị, lời thơ mộc mạc kết hợp với các biện pháp tu từ: so sánh, điệp ngữ,... Lâm Thị Mỹ Dạ và Hoàng Phủ Ngọc Tường đã chạm khắc tâm hồn bạn đọc những tình cảm trân quý dành cho Hà Nội thân thương, tình yêu đặc biệt với mảnh đất và con người Việt Nam, như mạnh nhựa sống luôn chảy trong trái tim con người..
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

`Fuc`
Hà Nội - Thủ đô nghìn năm văn hiến, nơi lắng đọng hào khí Thăng Long, hồn thiêng sông núi, nơi kết tinh và tỏa sáng trí tuệ Việt Nam, lương tri và phẩm giá con người. Mỗi một con người đều có cách cảm nhận Hà Nội ở nhiều khía cạnh và gốc độ khác nhau. Những cảm nhận của họ xuất phát từ tâm tư , tình cảm , đậm chất trữ tình được nhiều tác giả khai thác ở những tác phẩm khác nhau , để góp thêm cho bầu trời văn học Việt Nam những ngôi sao sáng lấp lánh. Điều này cũng được thể hiện qua nhân vật trữ tình ''anh'' trong đoạn trích ''Một thân cây một tàng lá một bông hoa'' của Hòang Phủ Ngọc Tường và đoạn trích ''Trăm năm còn gió heo may'' của Lâm Thị Mỹ Dạ. Nếu ở tác phẩm ''Một thân cây một tàng lá một bông hoa'' của Hòang Phủ Ngọc Tường , nhân vật trữ tình "anh" đắm mình vào những kỉ niệm xưa với "em" ở từng con phố , ngõ ngách Hà Nội. Với hình ảnh cây liễu , con chim và không gian mùa hè tràn đầy những kỉ niệm. Gợi lên sự lưu luyến , quý mến của "anh" với "em". Cả hai hòa mình vào phố phường Hà Nội với những cảnh sắc , con người đầy thân thuộc trong bức tranh sinh hoạt hằng ngày. Còn với ''Trăm năm còn gió heo may'' của Hoàng Phủ Ngọc Tường. Bằng ngòi bút tài hoa, sự cảm nhận tinh tế, không còn xa lạ với Hoàng Phủ Ngọc Tường khi ông là một trong những cây bút đại tài của Việt Nam, đã thành công khắc họa nhân vật trữ tình "anh" trước những cảm xúc buồn bã , u uất , như hòa mình vào lòng thủ đô Hà Nội, nhập vào những muộn phiền , cảm xúc ấy. Trong giai điệu thăng trầm của bản hòa ca, nhân vật "anh"đã được cả Lâm Thị Mỹ Dạ và Hoàng Phủ Ngọc Tường khai thác nội tâm , cảm nhận ra những chàng trai ở đất Hà Nội thủ đô nghìn năm văn hiến với những suy tư , cảm xúc lắng động , với những tinh tế , cảm thụ vẻ đẹp tạo hóa , vẻ đẹp đất trời , những kỉ niệm , khoảnh khắc và tình yêu đôi lứa trong tâm trạng , sự cảm thụ của nhân vật "anh" trước khung cảnh thiên nhiên , đất trời Hà Nội. Từ sự cảm thụ tinh tế của hai nhà thơ truyền đạt vào đức con tinh thần của mình , nhân vật "anh" - chàng trai ở thủ đô Hà Nội đã được khắc họa cách rõ nét nhất , giữ cho mình hình ảnh và đậm nét dấu ấn riêng của Hà Nội trong hình ảnh được xây dựng qua mỗi tác phẩm.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Trong hai đoạn trích "Một thân cây một tàng lá một bông hoa" của Lâm Thị Mỹ Dạ và "Trăm năm còn gió heo may" của Hoàng Phủ Ngọc Tường, hình ảnh Hà Nội hiện lên thật đa chiều và sống động qua cảm nhận của nhân vật trữ tình "anh." Ở đoạn trích của Lâm Thị Mỹ Dạ, Hà Nội được cảm nhận qua những hình ảnh gần gũi, bình dị, như một "thân cây," một "tàng lá," hay một "bông hoa" đậm chất thơ. Những hình ảnh đó gợi lên sự yên bình, giản dị mà cũng đầy chất thơ của Hà Nội trong ký ức. Hà Nội không chỉ là nơi chốn mà còn là một phần ký ức thân thương, là biểu tượng của tình yêu và hoài niệm. Trong đoạn trích của Hoàng Phủ Ngọc Tường, "anh" lại cảm nhận Hà Nội qua "gió heo may," một làn gió mang theo cái lạnh đặc trưng của đất trời Hà Nội, vừa phảng phất nỗi buồn man mác, vừa lưu giữ dấu ấn thời gian. Cả hai đoạn trích đều cho thấy Hà Nội không chỉ là một không gian sống mà còn là nơi lưu giữ tình cảm sâu nặng, nơi mà mỗi cảnh vật, làn gió, hay bông hoa đều mang đến những xúc cảm lắng đọng trong lòng nhân vật.
Bảng tin