

Đọc văn bản sau:
(1) [...] Ngày ấy quê tôi còn nghèo lắm, không ai có nổi chiếc xe đạp, ngay cả xe bò bánh lốp cũng được coi như cả một gia tài. Đàn ông hầu hết đều phải rời làng đi làm thuê làm mướn nơi xa, mọi vất vả lo toan dồn hết lên vai những người phụ nữ ở lại với bầy con thơ dại. Gánh phân ra bón ruộng, gánh khoai lúa về nhà, gánh rau đi phiên chợ sớm đều trên đôi vai các bà các mẹ. Áo mẹ tôi bao giờ cũng sờn bạc đầu tiên ở hai vai, hết tấm vá này đến tấm vá khác dày lên cùng với vết lõm xuống nhẵn bóng mồ hôi nơi đòn gánh. Sợi dây mây buộc quang gánh đã mấy lần dứt rồi thay mà manh áo vá vai vẫn theo mẹ suốt bốn mùa, bởi tấm vải lành mẹ dành dụm may đồ cho mấy chị em tôi mặc đến trường khỏi tủi thân với chúng bạn.
(2) Tôi nhớ năm lên lớp hai có lần đau chân không đi học được, mẹ bế tôi đặt vào một đầu thúng rồi gánh tới lớp, đầu kia là cặp sách và đứa em út của tôi mới vừa biết lật phải mang theo luôn vì để ở nhà không có ai trông. Tôi đội chiếc mũ tai bèo cũ rách của cha, mẹ che nắng cho em bằng chiếc nón mê thủng lỗ chỗ còn trên đầu mẹ chỉ buộc một tấm khăn vuông. Ngồi trong thúng tôi cứ ước con đường dài mãi ra để được xoay xoay bồng bềnh theo từng nhịp chân của mẹ, đâu biết rằng mẹ vừa sinh xong dậy mất sức lại thiếu ăn nên vừa run rẩy bước vừa cắn răng nén những cơn đau. (3) Niềm vui lớn nhất thuở ấu thơ chúng tôi là lúc mẹ di chợ về. Đôi quang gánh của mẹ dường như gánh theo cả thế giới bí mật thần kỳ với bao nhiêu thức quà từ phố huyện. Hôm nào mẹ đi chợ là chị em cứ tha thần chơi loanh quanh đầu ngõ, thấy bóng mẹ từ đằng xa liền reo lên háo hức chạy ùa tới đón. Mẹ mỉm cười lau mồ hôi đặt gánh xuống khỏi vai, chiếc mẹt thưa đậy trên thủng được mở ra từ từ, bên dưới đó thế nào cũng có một đùm kẹo bột, chiếc bánh tráng nướng nóng giòn hay gói bỏng ngô thơm nức, Những món quà ít ỏi được chia đều cho mấy đứa con đang đứng vây xung quanh, thòm thèm đến nỗi hai tay lấm lem đất cát chỉ kịp chùi vội vào vạt áo rồi xòe ra đợi lấy phần của mình. Thế nhưng cũng có hôm chợ ế, mẹ gánh rau đi lại gánh rau về, mở chiếc thúng ra chỉ có mở dưa cải đột khoai héo rũ, chị em tôi ngơ ngác nhìn nhau. Mẹ nói hôm nay bà bán kẹo đi vắng nên bữa sau mới mua được nhưng bé út không chịu liền òa lên khóc nức nở. Tôi cố lục tìm lần nữa trong thúng vẫn chẳng thấy gì nên mếu máo khóc theo. Mẹ bế hai đứa lên tay càng cố sức dỗ dành thì em khóc càng to, mồ hội lẫn với nước mắt ướt đầm manh áo vá. Hình như trong đó có cả nước mắt đắng cay xót xa phận nghèo của mẹ mà chúng tôi vô tâm nào có biết.
(4) Khi chúng tôi trưởng thành thì cha mẹ đều đã già. Cuộc sống dẫu không còn phải lo lắng gì vì đã có con cái chu toàn nhưng thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn thích gánh hàng ra chợ bán. Tôi muốn mẹ nghỉ ngơi an dưỡng nhưng mẹ không chịu nghe theo, cha tôi bảo niềm vui tuổi già của mẹ chỉ có thế nên
thôi dành cứ để mẹ đi. [...] Thế rồi một hôm, mẹ tôi đi chợ không mang gánh về, cha nhắn tội ra tìm thì thấy đòn gánh và thúng mỏng bỏ quên nằm lăn lóc nơi xó chợ. Lần khác mẹ buộc rau muống nhưng lại để đầu cầu ao, cứ thế quẩy gánh nhẹ tênh ra đến chợ rồi ngơ ngác mãi chẳng nhớ hàng để bản ở nơi nào. Tôi xin nghỉ phép đưa mẹ đi khám khắp các bệnh viện lớn, bác sĩ lắc đầu bảo mẹ đã bắt đầu lẫn. Bệnh của người già, càng về sau càng nhanh quên. Rồi sẽ tới một lúc mẹ sẽ chẳng còn
nhớ ra tên tôi nữa.
(5) Mẹ tôi giờ chỉ ở trong nhà, đôi lúc lại lần ra đầu hè rờ rẫm chiếc đòn gánh mòn vẹt dựng bên đôi quang mây đã sút dây. Mẹ xoa đầu bảo tôi dừng khóc, đợi cha sửa lại quang gánh này rồi mẹ lại gánh tôi đến trường kịp buổi học sớm mai.
(Trần Thị Tú Ngọc, Mẹ gánh con đi, Thương nhớ miền Trung, Nhiều tác giả, Nxb Hồng Đức, 2021, Tr 199-201) *Tác giả Trần Thị Tủ Ngọc sinh năm 1984, quê ở Hương Khê - Hà Tĩnh, Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Tác phẩm tiêu biểu. Các tập truyện ngắn Ngụ ngôn tháng Tư (2019), Linh mộc (2022). Trần Thị Tú Ngọc đạt nhiều giải thưởng giải nhất cuộc thi Sáng tác văn học Tạp chí Văn nghệ Bình Định năm 2019 Giải C của Liên hiệp các Hội VHNT Việt Nam năm 2019, Giải Ba cuộc thi truyện ngắn Lửa Mới 2018 - 2019 của Tạp chí Văn nghệ Quân đội “Văn của Tú Ngọc chắc chắn, vững vàng, đa dạng về đề tài, bút pháp, kể cả có những thử nghiệm mới mẻ. Chị là một trong số ít những cây bút nữ có năng lượng dồi dào, sức sáng tạo mạnh mẽ, tinh thần làm việc tích cực” (Uông Triều). Tác phẩm Mẹ gảnh con đi đạt giải ba cuộc thi Thương nhớ miền Trung của báo Thanh Niên năm 2021.
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Câu `1`: Ngôi thứ nhất.
Câu `2`: Trong đoạn (`1`), tấm vải lành của mẹ được dùng để may quần áo cho các con mặc đến trường.
Câu `3`: Theo đoạn (`2`), nhân vật "tôi" đã không nhận ra sự vất vả, đau đớn của mẹ khi gánh "tôi" và em đến trường.
Câu `4`: Niềm vui lớn nhất thuở ấu thơ của những người con trong đoạn (`3`) là khoảnh khắc mẹ đi chợ về. Vì:
`-` Chiếc thúng của mẹ không chỉ đơn thuần là vật dụng đựng hàng hóa mà còn là một chiếc hộp chứa đầy những điều bất ngờ và thú vị đối với lũ trẻ. Mỗi lần mẹ đi chợ về, chiếc thúng như mở ra một thế giới mới với những món quà hấp dẫn, từ kẹo bánh đến những loại trái cây lạ miệng.
`-` Hình ảnh chị em tha thẩn quanh đầu ngõ, háo hức chờ đợi bóng mẹ xuất hiện đã cho thấy niềm mong chờ lớn lao của các con. Mỗi lần mẹ về, không khí gia đình như trở nên rộn ràng, vui tươi hơn.
`-` Những món quà tuy đơn giản nhưng lại chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ. Việc chia đều những món quà cho các con đã thể hiện sự công bằng và tình yêu thương mà mẹ dành cho mỗi người.
`-` Những khoảnh khắc cùng nhau chờ đón mẹ, cùng nhau chia sẻ những món quà nhỏ bé đã trở thành những kỷ niệm đẹp đẽ, in sâu trong tâm trí của những đứa trẻ.
Câu `5`:
`@` BPTT: Điệp ngữ (điệp từ "gánh") `+` liệt kê (gánh phân, gánh khoai lúa, gánh rau).
`@` Tác dụng:
`-` Việc lặp lại từ "gánh" tạo nên một nhịp điệu đều đặn, nhấn mạnh sự lặp đi lặp lại của công việc nặng nhọc mà những người phụ nữ phải làm.
`-` Câu văn như một bức tranh sinh động, khắc họa rõ nét hình ảnh những người phụ nữ quê, ngày ngày vất vả gánh vác trên đôi vai gầy guộc.
`-` Liệt kê các công việc nặng nhọc mà người phụ nữ phải làm (gánh phân, gánh khoai lúa, gánh rau) nhấn mạnh sự vất vả, lam lũ trong cuộc sống thường ngày của họ.
`-` Qua cách sử dụng biện pháp tu từ này, tác giả thể hiện sự đồng cảm sâu sắc với những người phụ nữ, đồng thời bày tỏ lòng trân trọng đối với những hy sinh thầm lặng của họ.
Câu `6`:
Câu văn "Mẹ xoa đầu bảo tôi dừng khóc, đợi cha sửa lại quang gánh này rồi mẹ lại gánh tôi đến trường kịp buổi học sớm mai." là một câu văn giàu cảm xúc, gợi lên những hình ảnh ấm áp, đong đầy tình mẫu tử. Câu văn này mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. Dù tuổi già sức yếu, trí nhớ đã không còn minh mẫn, người mẹ vẫn luôn dành cho con những tình cảm yêu thương chân thành nhất. Hình ảnh người mẹ xoa đầu con, an ủi con, hứa hẹn sẽ đưa con đến trường như một lời khẳng định tình yêu thương ấy. Câu văn gợi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ của người con, khi còn bé được mẹ cõng trên lưng đi học. Đó là những hình ảnh thân thương, gần gũi, in sâu trong tâm trí mỗi người. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, người mẹ vẫn luôn cố gắng lo lắng cho con cái. Hình ảnh người mẹ già yếu vẫn muốn gánh con đến trường cho thấy sự hy sinh thầm lặng, cao cả của người mẹ. Dù bệnh tật đã lấy đi nhiều thứ, nhưng người mẹ vẫn giữ trong lòng niềm tin và hy vọng. Bà tin rằng mình vẫn có thể làm được những điều tốt đẹp cho con cái. Câu văn này không chỉ là một câu văn đơn thuần mà còn là một thông điệp sâu sắc về tình mẫu tử, về sự hy sinh và tình yêu thương. Nó gợi lên trong lòng người đọc những cảm xúc trân trọng, biết ơn đối với những người mẹ đã dành cả cuộc đời để chăm sóc và nuôi dạy con cái. Tóm lại, câu văn "Mẹ xoa đầu bảo tôi dừng khóc, đợi cha sửa lại quang gánh này rồi mẹ lại gánh tôi đến trường kịp buổi học sớm mai." là một câu văn giàu cảm xúc, mang nhiều ý nghĩa sâu sắc. Nó là minh chứng cho tình yêu thương vô bờ bến của người mẹ, gợi nhớ về những kỷ niệm tuổi thơ đẹp đẽ và khẳng định sự hy sinh cao cả của người mẹ.
Câu `7`:
`-` "Mẹ bế hai đứa lên tay càng cố sức dỗ dành" cho thấy mẹ đang rất mệt mỏi vì phải vừa bế con vừa dỗ dành. Cụm từ "cố sức" thể hiện sự nỗ lực vượt qua giới hạn của bản thân để chăm sóc con cái.
`-` Dù mệt mỏi, mẹ vẫn hết lòng yêu thương, chăm sóc con. Mẹ cố gắng dỗ dành con, cho thấy tình mẫu tử sâu sắc.
`-` "Mồ hôi lẫn với nước mắt ướt đầm manh áo vá" cho thấy mẹ đang rất buồn và xót xa. Mồ hôi là biểu hiện của sự vất vả, còn nước mắt là biểu hiện của nỗi đau.
`-` "Hình như trong đó có cả nước mắt đắng cay xót xa phận nghèo của mẹ mà chúng tôi vô tâm nào có biết" thể hiện sự bất lực của người mẹ trước hoàn cảnh khó khăn. Mẹ không thể mang đến cho con một cuộc sống đầy đủ, sung túc.
`=>` Qua câu văn trên, ta cảm nhận được tâm trạng của người mẹ là một sự pha trộn giữa yêu thương, mệt mỏi, buồn bã, xót xa và cả sự bất lực trước hoàn cảnh. Hình ảnh người mẹ tần tảo, chịu thương chịu khó để nuôi dạy con cái đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.
Câu `8`:
`@` Bài học sâu sắc nhất rút ra từ văn bản trên là:
`-` Tình mẫu tử thiêng liêng, cao cả.
`-` Giá trị của gia đình.
`-` Sự biết ơn và lòng hiếu thảo.
`-` Sự trân trọng những giá trị giản dị.
`II.` VIẾT
Trong dòng chảy của cuộc sống hiện đại, những giá trị truyền thống đôi khi bị mai một. Tuy nhiên, tình mẫu tử vẫn luôn là một chủ đề bất tận, lay động trái tim của biết bao người. Qua đoạn trích “Mẹ gánh con đi” của nhà văn Trần Thị Tú Ngọc, hình ảnh người mẹ tảo tần, giàu đức hi sinh đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc.
Hình ảnh người mẹ hiện lên qua ngòi bút của tác giả thật đỗi quen thuộc mà cũng thật thiêng liêng. Đó là một người phụ nữ lam lũ, gánh trên vai biết bao nhiêu khó nhọc. Đôi vai gầy guộc ấy đã cõng cả một gia đình, cõng cả những ước mơ, hy vọng. Những chiếc áo vá, những vết chai sần trên bàn tay, những giọt mồ hôi lăn dài trên trán... tất cả đều là minh chứng cho sự vất vả, hy sinh thầm lặng của người mẹ. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, người mẹ vẫn luôn dành cho con cái những điều tốt đẹp nhất. Tình mẫu tử thiêng liêng được thể hiện qua từng hành động, cử chỉ nhỏ nhặt của người mẹ. Qua những hồi ức tuổi thơ của nhân vật “tôi”, ta thấy được tình yêu thương bao la mà người mẹ dành cho con cái. Mẹ đã không quản ngại khó khăn, gian khổ để đưa con đến trường, để con được no ấm. Những món quà giản dị mà mẹ mang về từ chợ cũng đủ làm cho lũ trẻ vui sướng. Dù cuộc sống có thiếu thốn, người mẹ vẫn luôn cố gắng mang đến cho con cái một tuổi thơ hạnh phúc. Không chỉ là một người mẹ tảo tần, người mẹ trong đoạn trích còn là một người phụ nữ giàu nghị lực. Dù tuổi già sức yếu, bà vẫn muốn tự lập, không muốn trở thành gánh nặng cho con cái. Hình ảnh người mẹ già lom khom bên chiếc đòn gánh đã gợi lên trong lòng người đọc bao cảm xúc xót xa.
Tóm lại, hình ảnh người mẹ trong đoạn trích “Mẹ gánh con đi” là một hình ảnh đẹp đẽ, thiêng liêng. Đó là biểu tượng của tình mẫu tử, của sự hy sinh cao cả. Qua đó, tác giả đã khơi gợi trong lòng người đọc tình yêu thương đối với gia đình, với những người thân yêu. Đồng thời, đoạn trích cũng nhắc nhở chúng ta về trách nhiệm của con cái đối với cha mẹ.
`-----`
Xem xét kĩ bài rồi hãy xoá
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin