

Viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) ghi lại cảm xúc của em về đoạn thơ sau:
“Làng Nủ mình đâu rồi bố ơi?
Mẹ và các em con cũng đâu rồi hả bố?
Sao bố con mình cùng lấm lem bùn lũ?
Đây là đâu mà mịt mù thế này?
Không thể nào con cựa được chân tay
Không thở được, mũi mồm toàn bùn đất
Có phải bố đấy không mà ôm con rất chặt?
Tỉnh lại đi bố ơi! Đưa con trở về nhà!
Trường của con vừa khai giảng hôm qua
Con sung sướng ngày đầu tiên đi học
Chưa biết tên bạn bè, nhiều đứa còn dỗi khóc
Sao ở đây giờ chỉ thấy bùn?
Con muốn về nhà, về làng Nủ yêu thương
Muốn đi học, đón Trung thu cùng bạn
Không muốn ở đây dưới đất này lạnh lắm
Bố tỉnh lại đi…đưa con về!”
[…]
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Đọc những vần thơ đầy ám ảnh ấy, em cảm thấy tim mình như thắt lại. Một khung cảnh tang thương, lạnh lẽo hiện lên qua lời độc thoại xót xa của đứa trẻ vừa trải qua thảm họa. Giữa mịt mù bùn đất, em bé cất tiếng gọi làng quê, gọi mẹ, gọi những người thân yêu trong sự hoang mang, tuyệt vọng. Chỉ mới hôm qua, em còn háo hức trong ngày khai giảng đầu tiên của đời học sinh, vậy mà hôm nay, tất cả đã bị vùi lấp dưới cơn giận dữ của thiên nhiên. Lời thơ ngây ngô nhưng đau đớn đến quặn lòng: “Trường của con vừa khai giảng hôm qua”, “Sao ở đây giờ chỉ thấy bùn?”. Phải chăng, em bé vẫn chưa kịp hiểu rằng cơn lũ dữ đã cuốn đi tất cả, đã nhấn chìm cả tuổi thơ trong biển bùn tan hoang? Đau đớn hơn cả là hình ảnh người bố – trụ cột gia đình cũng đang bất lực giữa dòng nước xiết. Người bố ôm con thật chặt như thể muốn che chở, bảo vệ nhưng chính cái ôm ấy lại là lời tiễn biệt nghẹn ngào. Cả đoạn thơ là tiếng khóc xé lòng, là nỗi tuyệt vọng đến tột cùng trước sự tàn nhẫn của thiên nhiên. Nhưng ẩn sau đó còn là một thông điệp mạnh mẽ: thiên tai có thể đến bất cứ lúc nào, cướp đi tất cả nếu con người không có sự chuẩn bị và đề phòng. Đọc những dòng thơ này, em không chỉ cảm thấy xót xa mà còn nhận ra trách nhiệm của thế hệ mình: phải yêu thương, sẻ chia nhiều hơn với những vùng đất chịu nhiều thiên tai và ý thức hơn trong việc bảo vệ môi trường, gìn giữ sự bình yên cho những miền quê yêu dấu.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Trả lời:
Đoạn thơ đầy cảm xúc này khiến em không khỏi chạnh lòng trước cảnh tượng tàn khốc và đau thương của nhân vật. Câu hỏi "Làng Nủ mình đâu rồi bố ơi?" không chỉ phản ánh nỗi hoang mang của đứa trẻ mà còn gợi lên hình ảnh của một quê hương quen thuộc, giờ đây đã bị tàn phá. Em có cảm giác như chính mình đang lạc lối trong không gian mịt mù bùn lầy, nơi mà tiếng gọi thiết tha của trẻ thơ vang lên giữa những tàn dư của thiên tai.
Hình ảnh "lấm lem bùn lũ" tượng trưng cho sự khốn khổ, mất mát và bất lực trước sức mạnh của thiên nhiên. Đứa trẻ khao khát được trở về nhà, nơi mà những kỷ niệm đẹp đẽ của ngày khai giảng còn hiện hữu. Giai điệu của nỗi nhớ và niềm hy vọng vang lên trong từng câu thơ: "Tỉnh lại đi bố ơi! Đưa con trở về nhà!". Nó thể hiện sự mong mỏi cháy bỏng và niềm tin vào cuộc sống, giữa cảnh trời đất hoang tàn.
Đoạn thơ vừa chứa đựng nỗi đau mất mát, vừa thể hiện tình cảm gia đình thiêng liêng, khiến em nhận ra giá trị của mái ấm và những người thân yêu. Mỗi câu chữ thấm đẫm nỗi niềm, mang lại cho em sự trăn trở về cuộc sống và những gì mà con người có thể mất đi trong chốc lát.
`#TQTN`
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin