

Con bé Em cười tủm tỉm khi nghĩ tới cái áo đầm màu hồng mà má nó mới mua cho:
- Tết này, mình mà mặc cái áo đó đi chơi, đẹp như tiên cho mà coi.
Nó nghĩ và nó muốn chia sẻ với con Bích, bạn nó.
Con Bích ở trong hẻm, nhà nó nghèo, má nó đi bán bắp nướng ngoài đầu hẻm, con bé Em thích con Bích vì nó hiền, với lại ngồi kế nhau từ lớp một tới lớp năm, làm sao mà không thân cho được. Hôm hai mươi sáu, học buổi cuối năm, hai đứa nôn Tết quá trời nên tính trước, nếu mùng một con bé Em đi về ngoại thì mùng hai hai đứa đi tới nhà cô giáo. Bây giờ con bé Em tính trong đầu, tới bữa đó chắc nhiều bạn nữa, cho nên nó sẽ mặc cái áo đầm mới thắt nơ, bâu viền kim tuyến cho tụi bạn lé con mắt luôn.
Con Bích đang ngồi nướng bắp thế cho má nó đi xách cặn cho heo. Bé Em muốn khoe liền nhưng bày đặt nói gièm:
- Còn mấy ngày nữa Tết rồi hen, mầy có đồ mới chưa?
- Có, má tao đưa vải cho cô Ba thợ cắt rồi, má tao nói gần Tết đồ nhiều, dồn đống, chắc tới hai mươi tám mới lấy được.
- Vậy mầy được mấy bộ?
- Có một bộ hà.
Con bé Em trợn mắt:
- Ít quá vậy?
- Con Út Mót với con Út Hết được hai bộ. Tao lớn rồi, nhường cho tụi nó.
- Vậy à?
Bé Em mất hứng hẳn, nó lựng khựng nửa muốn khoe, nửa muốn không.
Nhưng rõ ràng là con Bích không quên nó:
- Còn mầy?
- Bốn bộ. Má tao mua cho đủ mặc từ mùng một tới mùng bốn, bữa nào cũng mặc đồ mới hết trơn. Trong đó có bộ đầm hồng nổi lắm, hết sẩy luôn.
- Mầy sướng rồi.
Con Bích nói xong vẫn cười nhưng mắt nó xịu xuống, buồn hẳn. Nhà nó nghèo, sao bì được với nhà con bé Em. Hồi nhỏ nó chuyên mặc áo con trai của anh hai nó để lại. Áo nó thì chuyền cho mấy đứa em, tới con Út Hết là đồ đã cũ mèm, mỏng tang, kéo nhẹ cũng rách. Được cái mấy chị em nó biết thân, lo học chớ không so đo chuyện cũ mới. Má nó nói hoài: “Nhà mình nghèo quá hà, ráng vài năm nữa, khá giả rồi má sắm cho”. Con bé Em nhìn con Bích lom lom rồi cúi xuống, trở trở trái bắp nướng:
- Bộ đồ mầy may chắc đẹp lắm, bữa mùng hai mầy mặc bộ đó đi nhà cô hen?
Rồi tới mùng một, mùng hai, bé Em lại rủ con Bích đi chơi. Hai đứa mặc đồ hơi giống nhau, chỉ khác là con Bích mặc áo trắng bâu sen, con bé Em thì mặc áo thun có in hình mèo bự. Cô giáo tụi nó khen:
- Coi hai đứa lớn hết trơn rồi, cao nhòng.
Hai đứa cười. Lúc đó con bé Em nghĩ thầm, mình mà mặc bộ đầm hồng, thế nào cũng mất vui. Bạn bè phải vậy chớ. Đứa mặc áo đẹp, đứa mặc áo xấu coi gì được, vậy sao coi là bạn thân. Nhưng Bích lại nghĩ khác, bé Em thương bạn như vậy, tốt như vậy, có mặc áo gì Bích vẫn quý bé Em. Thiệt đó.
Câu 1: Theo em, tại sao bé em lại nghĩ thầm: "Mình mà mặc bộ đầm hồng, thế nào cũng mất vui"?
Câu 2: Bài học cuộc sống em tâm đắc nhất được rút ra từ câu chuyện trên? Nêu ý nghhĩa của bài học ấy?(Trả lời từ 3-5 câu)
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`1.`
Em lại nghĩ thầm: "Mình mà mặc bộ đầm hồng, thế nào cũng mất vui" vì em đã so sánh hoàn cảnh của mình với bạn, nhận ra sự khác biệt về điều kiện kinh tế. Việc mặc bộ đầm hồng sang trọng sẽ làm nổi bật sự khác biệt ấy, khiến bạn bè chú ý và có thể so sánh với bộ đồ của Bích. E sợ rằng nếu mình quá nổi bật, Bích sẽ cảm thấy tự ti và khoảng cách giữa hai người sẽ nới rộng. Bé Em trân trọng tình bạn với Bích nên không muốn làm bạn buồn.
`2.`
Bài học cuộc sống sâu sắc nhất mà em rút ra được từ câu chuyện là tình bạn chân thành không dựa trên vật chất. Dù bé Em có nhiều quần áo đẹp hơn, nhưng tình bạn giữa hai bé vẫn bền vững. Nó cho thấy tình bạn được xây dựng trên sự chân thành, thấu hiểu và chia sẻ, chứ không phải dựa trên vật chất. Việc biết chia sẻ, không khoe khoang và luôn đặt mình vào vị trí của người khác là một đức tính đáng quý. Câu chuyện nhắc nhở chúng ta rằng, vật chất chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống. Quan trọng hơn cả là những mối quan hệ xung quanh ta. Khi ta biết trân trọng những gì mình có và chia sẻ với người khác, ta sẽ cảm thấy hạnh phúc và ý nghĩa hơn.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin