

Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
`1)` Thể thơ: `7` chữ
`->` Mỗi dòng thơ trong thi phẩm ''Nhớ ngoại'' đều có số chữ là Bảy.
`=>` T/d của thể thơ `7` chữ: Lời thơ/nhịp điệu thơ uyển chuyển, nhịp nhàng; cách gieo vần tăng tính linh hoạt - phong phú.
`2)` Vần chân - vần cách
`->` Gieo vần chân là cách thức gieo vần giữa hai tiếng cuối một dòng thơ `+` Vần cách: Không gieo liên tiếp mà cách ít nhất một dòng thơ
`=>` già - hoa, trời - vời, mãi - ngoại, dần - sân.
`3)` Điệp từ ''trắng'' trong câu thơ ''tóc trăng cùng mây trắng dưới trời'' có tác dụng:
`=>` Thể hiện nét tương đồng giữa hình ảnh ''mái tóc của ngoại'' với ''những đám mây bồng bềnh'', mái tóc nhuộm sắc trắng ấy chính là một biểu hiện rất rõ, rất cụ thể cho sự 'già đi' về tuổi tác của bà; đó cũng chính là nỗi lo lắng - nỗi trăn trở da diết của con cháu dành cho ngoại. Đồng thời, việc lặp đi lặp lại nhiều lần từ ngữ ''trắng'' trong một câu thơ còn góp phần làm tăng tính nhịp điệu cho lời thơ thêm hấp dẫn, cuốn hút; âm hưởng nhịp nhàng - lắng đọng.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
![]()
Câu 1:
Thể thơ và cách ngắt nhịp cơ bản:
-Văn bản được viết theo thể thơ thất ngôn bát cú biến thể.
- Cách ngắt nhịp cơ bản: nhịp 4/3 hoặc 3/4, tạo nên sự nhẹ nhàng, trầm lắng, phù hợp với nội dung hoài niệm.
Câu 2:
-Cách gieo vần: Bài thơ gieo vần liền và cách theo âm cuối ở các dòng 1 - 2, 3 - 4, 5 - 6 và 7 - 8.
-Sự kiện khơi nguồn cảm hứng là hình ảnh người cháu trở về quê cũ, nhận ra những thay đổi nơi làng quê và nhớ đến người bà đã khuất, cùng những kỷ niệm thời thơ ấu.
Câu 3:
Điệp từ “trắng” trong câu thơ “Tóc trắng cùng mây trắng dưới trời” có tác dụng:
- Điệp từ nhấn mạnh hình ảnh người bà già nua với mái tóc bạc phơ, hòa quyện với thiên nhiên.Từ “trắng” còn gợi sự thanh tao, giản dị và ý niệm về thời gian trôi qua, gợi lên nỗi buồn nhớ và sự tiếc nuối khi bà không còn.
- Điệp từ giúp câu thơ giàu sức gợi, gợi hình gợi cảm.
Câu 4.
Nghĩa tường minh và hàm ẩn trong hai dòng thơ cuối:
- Nghĩa tường minh: Người cháu trở về quê hương, nhìn thấy cảnh vật tàn tạ, thời gian đã làm phai mờ mọi thứ, và bà đã ra đi mãi mãi.
- Nghĩa hàm ẩn: Những kỷ niệm tuổi thơ gắn liền với bà vẫn còn vẹn nguyên trong tâm trí, nhưng giờ chỉ còn là sự tiếc nuối muộn màng. Hình ảnh “lá nghiêng về cội” nhắc nhở con người phải trân trọng cội nguồn, gia đình trước khi quá muộn.
Câu 5:
Để đạt sự cân bằng giữa việc theo đuổi ước mơ cá nhân và giữ gìn cội nguồn gia đình, con người cần ý thức sâu sắc về nguồn cội. Quê hương và gia đình luôn là nền tảng, điểm tựa tinh thần, giúp mỗi người cảm nhận sự bền vững và có thêm động lực trên hành trình chinh phục hoài bão. Đồng thời, cần xây dựng một lối sống hòa hợp bằng cách dành thời gian quay về quê hương hoặc chăm sóc các mối quan hệ gia đình thông qua những chuyến thăm, những cuộc gọi hỏi thăm, hay các cử chỉ nhỏ nhưng ý nghĩa. Bên cạnh đó, khi mở rộng tầm nhìn và học hỏi điều mới, cần tránh quên đi những giá trị văn hóa, truyền thống đã gắn bó với quê nhà. Hãy lan tỏa những nét đẹp quê hương qua cách sống và hành động của bản thân. Quan trọng nhất, cần tìm sự kết nối giữa ước mơ và cội nguồn, để lý tưởng sống trở nên lớn lao hơn: vừa đạt được thành công cá nhân, vừa đóng góp giá trị tích cực cho nơi mình sinh ra. Như vậy, sự trở về không chỉ là một hành trình địa lý, mà còn là sự trở về trong tâm hồn, khiến mỗi bước đi xa trở nên trọn vẹn và ý nghĩa.
Phần 2:
Câu 1:
Trong bài thơ “Nhớ ngoại,” tâm trạng của người cháu được khắc họa qua nỗi buồn man mác, sự tiếc nuối và nỗi day dứt khôn nguôi. Khi trở về quê cũ, người cháu đối diện với một không gian nhuốm màu u buồn và hoang tàn: “Ngõ cúc buồn tênh, dậu cúc già.” Những hình ảnh quen thuộc từng gắn bó với tuổi thơ như ngõ cúc, dậu cúc, trầu cau giờ đây đều úa tàn, gợi nhắc sự khắc nghiệt của thời gian và những thay đổi không thể đảo ngược. Từng cảnh vật tưởng chừng vô tri lại mang theo dấu ấn của ký ức, khiến người cháu không khỏi bồi hồi. Tâm trạng chuyển dần từ nỗi nhớ dịu dàng sang nỗi đau day dứt khi hình dung về người bà đã khuất. Bà hiện lên trong hình ảnh “tóc trắng cùng mây trắng dưới trời,” biểu tượng cho sự gắn bó giữa con người và thiên nhiên quê hương. Hình ảnh ấy vừa đẹp, vừa gợi sự tiếc thương về một kiếp người giản dị, thanh bạch nhưng cũng mỏng manh trước dòng chảy vô tình của thời gian. Tuy nhiên, nỗi đau lớn nhất không chỉ ở sự mất mát, mà còn ở cảm giác xa cách khi người cháu nhận ra bản thân đã “đi mỗi bước xa, xa mãi,” để rồi khi quay về, mọi thứ chỉ còn lại trong muộn màng và hối tiếc. Bài thơ không chỉ khơi dậy nỗi nhớ mà còn là lời nhắc nhở sâu sắc về giá trị của cội nguồn và tình thân. Trong dòng chảy của cuộc đời, con người cần học cách trân trọng những người thân yêu, lưu giữ những kỷ niệm đẹp khi họ còn hiện diện, bởi sự chia ly là điều không thể tránh khỏi. “Nhớ ngoại” như một tiếng lòng nhắn gửi nhẹ nhàng nhưng day dứt, gợi lên ý thức về tình yêu và trách nhiệm với gia đình, quê hương – nơi khởi đầu và cũng là điểm tựa vững chắc cho mỗi người.
Bảng tin