Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Tôi tên là Mun, một chú mèo nhỏ lông đen bóng mượt. Tôi sống cùng bà chủ trong một ngôi nhà có vườn cây xanh mát. Một ngày nọ, tôi quyết định đi phiêu lưu để khám phá thế giới bên ngoài.
Sáng sớm, khi bà chủ còn ngủ, tôi nhẹ nhàng nhảy qua hàng rào ra đường. Con đường đất trải dài, hai bên đầy hoa dại rung rinh trong gió. Tôi đi đến bờ ao, thấy mấy con cá vàng bơi lội tung tăng. Thấy thích quá, tôi định vồ thử một con. Nhưng ai ngờ, tôi trượt chân và rơi “tõm” xuống nước. Ướt hết cả lông, tôi vội vàng nhảy lên bờ, vừa run vừa xấu hổ.
Tiếp tục chuyến đi, tôi ra cánh đồng. Ở đó, tôi gặp một chú chó con. Ban đầu nó sủa inh ỏi làm tôi sợ, nhưng rồi nó chạy quanh vẫy đuôi như rủ chơi. Thế là tôi và nó cùng đuổi nhau trên cánh đồng, vui ơi là vui.
Chiều muộn, tôi nhớ nhà nên chạy thật nhanh về. Bà chủ ôm tôi vào lòng, lau khô lông và vuốt ve nhẹ nhàng. Tôi lim dim mắt, thấy chuyến phiêu lưu hôm nay thật thú vị.
Qua chuyến đi, tôi hiểu rằng thế giới ngoài kia rất rộng lớn và có nhiều điều bất ngờ. Nhưng với tôi, mái nhà cùng bà chủ vẫn là nơi ấm áp nhất để quay về.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
giải
Sáng hôm ấy, tôi – Mướp, một chú mèo tam thể sống ở khu phố ven sông – quyết định rời khỏi ngôi nhà êm ấm để bắt đầu chuyến phiêu lưu đầu tiên trong đời. Trèo qua cửa sổ bếp và nhảy lên mái ngói đầy nắng, tôi cảm nhận được sự tự do lan tỏa trên từng sợi ria mép. Đầu tiên, tôi gặp gà trống Ba Lưỡi ở đầu ngõ, hắn ngăn tôi lại như một người gác cổng. Bỏ qua sự thắc mắc của hắn, tôi tiếp tục tiến vào khu rừng tre sau trường học – nơi được đồn là có “Hội Đồng Lông Xù” cai quản. Tại đây, tôi phải vượt qua một thử thách kỳ lạ: bắt một chiếc lá rơi mà không làm rách. May mắn thay, sau ba lần chụp hụt, tôi thành công và được trao một mảnh lông tượng trưng cho lòng dũng cảm. Tiếp tục hành trình, tôi băng qua con sông nhỏ bằng những phiến đá trơn trượt, bị nước tạt ướt cả bộ lông nhưng lòng không nao núng. Cuối cùng, tôi đến “Xóm Chuột Hí Hửng”, nơi những chú chuột không hề sợ tôi mà còn tiếp đãi bằng nước vo gạo. Ở đó, tôi nhận ra rằng, không phải lúc nào mèo cũng phải đuổi chuột – đôi khi, sự thấu hiểu và bình yên mới là điều đáng quý. Khi mặt trời đứng bóng, tôi trở về nhà trong im lặng. Chẳng ai biết rằng tôi vừa trải qua một chuyến hành trình lớn lao, chỉ có tôi – với lòng tự hào, và trái tim đầy những câu chuyện chưa kể.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin