

Viết bài văn nghị luận nêu cảm nhận về khổ 5,6,7 của bài thơ "Tạ lỗi cánh đồng" từ đó về suy nghĩ của mình về mối quan hệ giữa thống kê chân chính và hiện tượng đời sống
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!

Đây là câu trả lời đã được xác thực
Câu trả lời được xác thực chứa thông tin chính xác và đáng tin cậy, được xác nhận hoặc trả lời bởi các chuyên gia, giáo viên hàng đầu của chúng tôi.
Trả lời:
Trong ba khổ thơ cuối của bài thơ "Tạ Lỗi Cánh Đồng," tác giả đã thể hiện một nỗi niềm trăn trở, day dứt về giá trị của những sáng tác nghệ thuật khi đối diện với thực tế đời sống. Qua đó, người đọc không chỉ cảm nhận được sự khiêm nhường, thành thật của nhà thơ mà còn thấy được tầm quan trọng của sự chân chính trong sáng tác nghệ thuật, đặc biệt là trong việc phản ánh và tôn vinh những giá trị thực sự của cuộc sống.
Mở đầu khổ thơ thứ 5, tác giả tự trách mình đã "ăn bao hạt - mồ hôi" của mẹ, nhưng lại chưa thể viết nên những câu thơ thật sự sâu sắc, chân thực và "mặn mòi" như mồ hôi, công sức mà mẹ đã bỏ ra. Cảm giác "thơ chẳng mặn mòi" như một sự thiếu sót, vô vị, tựa như "nước ốc ao bèo" – nhạt nhẽo và không đủ sức để gợi lên những xúc cảm chân thật về cuộc sống. Hình ảnh người mẹ và sự trăn trở về việc "thơ tôi ngại nói cái điều mẹ mong" thể hiện nỗi dằn vặt khi không thể nói lên những điều chân thật mà mẹ - đại diện cho những người nông dân lao động – mong mỏi.
Tiếp nối ở khổ thơ thứ 6, tác giả càng cảm thấy áy náy khi nhận ra rằng những lời thơ xưa như "lừa mẹ" vì chúng chỉ dừng lại ở sự mong muốn "làng không mất mùa", mà chưa thực sự phản ánh được thực tế cuộc sống đầy gian truân của người nông dân. Đến khổ thơ cuối, hình ảnh "dáng mẹ ngồi" với "tấm lưng còng đỡ cả đời bão giông" hiện lên như một bức tranh đậm nét về sự chịu đựng, hy sinh thầm lặng của mẹ. Tác giả cúi đầu "tạ lỗi cánh đồng, quê hương" bởi đã chưa thể viết nên những dòng thơ thật sự xứng đáng với những gì mà người mẹ và cánh đồng đã cống hiến. Việc ví bài thơ như một lời "lừa mẹ" cho thấy sự hối tiếc và cảm giác tội lỗi sâu sắc của tác giả khi chưa thể hiện đúng đắn những khó khăn, vất vả mà người mẹ và những người lao động phải chịu đựng.
Khổ thơ cuối cùng là hình ảnh người mẹ với "tấm lưng còng đỡ cả đời bão giông," một biểu tượng cho sự hy sinh, tảo tần và chịu đựng của những người lao động. Trước hình ảnh ấy, tác giả không thể làm gì hơn ngoài việc "cúi đầu trước mẹ bao dung" và "nghìn lần tạ lỗi cánh đồng, quê hương." Đây là sự cúi đầu xin lỗi không chỉ với mẹ, mà còn với quê hương và những giá trị chân thực của cuộc sống mà thơ ca cần phản ánh. Đó là một sự thừa nhận về trách nhiệm của người làm nghệ thuật: phải biết kính trọng và trung thực với những gì mình viết.
Từ ba khổ thơ này, ta thấy rằng sáng tác chân chính không thể tách rời hiện tượng đời sống. Thơ ca, nghệ thuật nói chung, phải gắn liền với thực tế, phản ánh chân thực những gì đang diễn ra trong đời sống. Nếu chỉ viết lên những điều mơ hồ, không gắn với thực tế, thì sáng tác ấy sẽ trở nên vô nghĩa, nhạt nhòa như "nước ốc ao bèo." Thống kê chân chính không chỉ là việc thu thập dữ liệu, mà còn phải phản ánh được một cách chân thực, sinh động hiện tượng đời sống, những câu chuyện và cảm xúc đằng sau những con số khô khan. Người nghệ sĩ cũng vậy, thơ văn không chỉ là những lời hoa mỹ, mà phải là tiếng nói từ trái tim, chạm đến sự chân thật của cuộc sống. Tác giả đã tự nhìn nhận và tạ lỗi vì chưa thể làm tròn vai trò đó, và từ đó gửi gắm một thông điệp sâu sắc về trách nhiệm của người sáng tạo nghệ thuật đối với xã hội.
Bài thơ "Tạ Lỗi Cánh Đồng" không chỉ là một lời xin lỗi chân thành từ tác giả đối với mẹ, với quê hương, mà còn là một lời nhắc nhở sâu sắc về mối quan hệ không thể tách rời giữa sáng tác chân chính và hiện tượng đời sống. Nghệ thuật phải luôn hướng về thực tế, tôn vinh những giá trị chân thật và không ngừng tìm kiếm sự đồng cảm, chia sẻ với những khó khăn, vất vả của con người. Chỉ có như vậy, nghệ thuật mới thực sự mang lại ý nghĩa và giá trị trường tồn trong lòng người.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?

Bảng tin