Viết bài văn ghi lại trải nghiệm của em đối với cha mẹ
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
Sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng chài ven biển. Em đã có rất nhiều những trải nghiệm tuyệt vời tại nơi đây. Nhưng đáng nhớ nhất, thì phải nói đến một câu chuyện buồn đã diễn ra cách đây cũng hơn ba năm rồi.
Hồi đấy, em mới chỉ là một cậu học sinh lớp 3 nghịch ngợm và hiếu động. Vì sống gần biển, nên em và các bạn của mình ai cũng biết bơi cả. Những buổi chiều được nghỉ học, chúng em sẽ kéo nhau ra biển để tắm mát, ngụp lặn và chờ thuyền đánh cá trở về. Chuyện sẽ chẳng có gì đặc biệt, nếu em không làm nên một điều ngốc nghếch.
Hôm đó, khi cả nhóm đang chơi đùa trên bãi cát, thì thằng Hí quân sư lại nghĩ ra một cuộc thi cho cả nhóm. Nó bảo, bây giờ mọi người sẽ xuống biển, xem ai có thể nín thở dưới nước được lâu nhất. Quán quân, sẽ trở thành trưởng của cả nhóm chơi xóm này. Phần thưởng oai phong đó khiến cả nhóm em đều sáng mắt lên, hồ hởi tham gia. Còn em đương nhiên cũng không ngoại lệ. Trong những người xuống nước lúc đó, em có hai đối thủ đáng gờm là Quân và Mạnh. Lâu nay cả ba chúng em vẫn luôn được xem là những người bơi lội giỏi nhất, bất phân thắng bại. Thế nên cuộc thi tưởng bé xíu này lại có ý nghĩa vô cùng to lớn.
Với sự hiếu thắng đầy mình, em đã bắt đầu lặn xuống nước với sự quyết tâm lớn. Sau khoảng mấy mươi giây, một số đối thủ yếu đã dừng cuộc chơi. Dần dần, mọi người ngoi lên mặt nước nhiều hơn, người còn lặn được cũng không nhiều nữa. Và rồi, sau sự bỏ cuộc đầy tiếc nuối của mọi người, thì chỉ còn em và Mạnh. Lúc ấy, em thực sự đã gần như hết sạch hơi rồi, khó kiên trì tiếp được nữa. Nhưng nhìn thấy đối thủ của mình còn đang tiếp tục cố gắng, và chiến thắng sắp đến rồi. Em lại quyết không chịu bỏ cuộc. Em cố nghiến răng chịu đựng cảm giác tức ngực, khó thở như muốn nổ tung của phổi để trụ lại. Thế nhưng, mọi thứ dường như dần đi ra ngoài tầm kiểm soát. Mắt em tối dần và đầu thì xoay vòng, xoay vòng. Em đã lịm đi vì thiếu ôxi.
Lúc tỉnh lại, em đã nằm ở trên giường của trạm xá, mặc áo quần khô ráo sạch sẽ. Thấy em tỉnh dậy, bố và mẹ liền chạy lại, đôi mắt đỏ hoe mà mắng em liên tục. Em biết bố mẹ đã rất lo cho em. Sự hối hận về tính hiếu thắng chiếm trọn tâm trí em. Một lát sau, cả nhóm bạn kéo vào trạm xá thăm em. Nhìn thấy Mạnh, em liền cảm thấy thật ái ngại và xấu hổ. Nhưng em vẫn lấy hết dũng khí, nhìn thẳng vào cậu ấy để chúc mừng. Hành động đó của em khiến mọi người ngạc nhiên, bởi ai cũng biết rõ về sự hiếu thắng quá mức của em trước giờ.
Từ trải nghiệm lần đó, em trở nên khác hẳn. Em đã bỏ đi dần được sự hiếu chiến ngốc nghếch của bản thân, để không làm những điều dại dột nữa. Bởi em biết rằng, an toàn của bản thân mình luôn quan trọng hơn tất cả mọi thứ
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Kỉ niệm đáng nhớ nhất của em cùng với mẹ, chắc chắn chính là lần mà em và mẹ cùng nhau trồng vườn hoa ở trước sân.
Lúc ấy, gia đình em vừa chuyển về ngôi nhà này. Phần đất nhỏ trước sân trơ trọi và trống trải. Thế là mẹ đã quyết định trồng một hàng hoa thật xinh đẹp ở đó. Nghe mẹ kể, em liền thích thú xin được “hỗ trợ”. Thế là, cả hai mẹ con cùng bàn bạc xem nên trồng hoa gì, như thế nào. Cuối cùng, mẹ và em quyết định sẽ trồng hai cây mai lớn ở hai góc vườn. Ở giữa trồng xen kẽ các bụi hoa thược dược và đồng tiền với nhau.
Hôm sau, bố chở hai mẹ con đi mua cây hoa rồi chở sẵn về nhà, sau đó mới đi làm. Em và mẹ mặc trang phục làm vườn, rồi bắt đầu cuốc đất cho tơi, nhặt hết lá khô, cỏ dại cho đất sạch. Rồi mẹ đánh dấu vị trí các hố cần đào để trồng cây. Mệt nhất là hai chiếc hố trồng cây mai, em và mẹ loay hoay mãi mới có chiếc hố vừa gốc cây. Rồi em cẩn thận xúc từng chút phân trong chiếc túi đổ vào hố và trộn ít đất ở trên.
Cuối cùng là cho cây vào hố và lấp đất lại. Trong lúc làm, em còn bị trầy hết bàn tay vì xách xô đựng cây nặng quá. Tuy nhiên vết thương ấy chẳng hề hấn gì cả. Em và mẹ vẫn hăng hái trồng hết vườn cây. Cuối cùng là tưới nước cho chúng, lúc ấy em cảm thấy vui sướng lắm.
Đến nay, vườn hoa nhỏ đã tươi tốt, nở hoa rực rỡ rồi. Chờ thêm hai tháng nữa, mùa xuân về, hoa mai cũng sẽ nở rộ. Mỗi khi nhìn ngắm vườn hoa, em lại sung sướng nhớ về trải nghiệm tuyệt vời ngày hôm đó với mẹ yêu
anhquoc0256
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin
0
30
0
Cảm ơn