1
1
giúp e với ạ 5s+ctlhn
Hãy luôn nhớ cảm ơn và vote 5*
nếu câu trả lời hữu ích nhé!
1096
963
Xuyên suốt cả đoạn thơ là vẻ đẹp tinh khôi của thiên nhiên:
"Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng"
Mùa xuân là mùa đẹp nhất trong năm, là nguồn cảm hứng cho bao thi sĩ và Thanh Hải cũng không phải là ngoại lệ. Dù đang bị bạo bệnh nhưng không vì thế mà ông gục ngã, thay vào đó, trí tưởng tượng phong phú của ông lại càng được chứng minh mạnh mẽ. Mở đầu khổ thơ là một động từ: "Mọc giữa dòng sông xanh". Từ "mọc" ở đây không chỉ thể hiện cho sức sống căng tràn của thiên nhiên vào mùa xuân rực rỡ, mà đây còn là khát vọng sống, được toả sáng của tác giả. Còn "dòng sông xanh" lại cho ta thấy được sự tinh khôi, trong sạch như vừa được gột rửa của thiên nhiên khi bước vào mùa xuân. "Dòng sông" không chỉ cho ta thấy sự tươi mát, trong lành mà còn nới rộng cả một không gian tươi đẹp. Sông là tấm gương phản chiếu cho cả bầu trời. Sông xanh, trời xanh và một bông hoa tím biếc: "Một bông hoa tím biếc". Từ "một" như làm nổi bật lên vẻ đẹp của một bông hoa mang sắc tím. Không cần những gam màu sặc sỡ, phức tạp của hội hoạ, Thanh Hải vẫn có thể vẽ nên một bức tranh thiên nhiên tươi đẹp. Phải là một người giàu trí tưởng tượng mới làm được như vậy. "Bông hoa tím biếc" cho ta liên tưởng đến những đám bèo lục bình trên sông Hương nơi xứ Huế - quê hương của Thanh Hải. Và ông còn được lắng nghe tiếng chim hót chào mùa xuân:
"Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời"
Thanh Hải dùng từ ngữ rất thân thiết, nhẹ nhàng. Không phải bởi vì đang là mùa đông mà Thanh Hải bị giới hạn, thay vào đó ông vẫn có thể tưởng tượng ra tiếng chim rất đỗi thân thương mà quen thuộc. Tiếng chim hót rạo rực càng làm cho khát vọng sống trong ông thêm mãnh liệt, tình yêu thiên nhiên càng thêm thăng hoa, cảm xúc khó tả. Không chỉ nhìn ngắm mà ông còn trân trọng từng chút một thiên nhiên:
"Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng"
"Giọt long lanh" - một hình ảnh thật đẹp đến mức khó tả. Ở đây là giọt sương đầy tinh khôi, mang theo hơi thở, sức sống của thiên nhiên căng tràn. Và Hữu Thỉnh yêu mến, trân trọng nó: "Tôi đưa tay tôi hứng". Tất cả giác quan của Hữu Thỉnh đã được đánh thức để tận hưởng vẻ đẹp thiên nhiên 1 cách trọn vẹn. Từ thị giác, thính giác đến xúc giác, tất cả đã được tác giả dùng để từ đó mà cảm nhận nên vẻ đẹp căng tràn sức sống, tinh khôi, giản dị, hài hoà của mùa xuân thiên nhiên, mùa xuân đất nước. Qua cả khổ thơ, ta lại càng thêm chìm đắm trong trí tưởng tượng đầy phong phú của tác giả và vẻ đẹp thiên nhiên của đất nước.
Hãy giúp mọi người biết câu trả lời này thế nào?
Bảng tin